Mười năm thảm họa đã đến giai đoạn kết thúc, quốc gia lập lại trật tự, vô số công việc tồn đọng đang chờ được giải quyết, cải cách như khúc dạo đầu của bài ca tươi vui mang theo tin tức tốt lành thổi khắp toàn Trung Quốc, thổi đến mảnh đất vàng đã kinh qua bao nhiêu gian khổ.
Mạnh Tiểu Bắc lên xe lửa đi Bắc Kinh, cha mẹ cậu tự mình tiễn thằng con quý báu ra tận nhà ga. Chuyến đi này, cậu đi cùng với cha nuôi, trên vai khiêng toàn bộ hành lý, của nả của hai người, cùng với một đống đặc sản Tây Câu gửi cho người thân ở Bắc Kinh.
Hành lý của Mạnh Tiểu Bắc rất nặng, bên trong còn có ba cái quần len Mã Bảo Thuần đan riêng cho cậu. Mã Bảo Thuần rất chu đáo nghĩ tới vóc dáng cậu trong tương lai, đan 3 cái cỡ nhỏ, vừa, to, tiểu học mặc cái nhỏ, trung học mặc cái vừa, lên phổ thông mặc cái thứ ba. Đó là cả tấm lòng khổ tâm lo lắng của người mẹ, chỉ là khi ấy, Mạnh Tiểu Bắc vô tâm vô tính, chưa thấu hiểu được.
Ngày ấy, Mạnh Kiến Dân vô cùng tin tưởng Hạ Thiếu Đường. Tất cả sự tin cậy và mong mỏi ngập tràn của ông đều giao phó cho Hạ Thiếu Đường, giao con trai mình cho đối phương.
Đây cũng là tình hình trong những năm ấy, nhà có nhiều người, đều thực thi chính sách nuôi thả con trai. Bốn năm tuổi thì ngô nga ngô nghê, bảy tám tuổi thì lông bông nghịch ngợm, mười lăm, mười sáu tuổi thì đều sung vào quân đội hoặc đi làm công, thuận theo thời đại.
Mạnh Kiến Dân kéo tay Thiếu Đường, trong góc phòng ở sân ga hút một điếu thuốc, giãi bày tâm tình.
Mạnh Kiến Dân nói: "Cha mẹ tôi lớn tuổi rồi, ông bà chăm cháu, thường hay chiều chuộng quá mức, chiều đến mức con trẻ bị hư đốn, cậu giúp tôi dạy dỗ trông nom thằng nhóc mất nết đó nhé!"
Thiếu Đường gật đầu: "Tôi biết rồi."
Mạnh Kiến Dân lại nói: "Thằng nhóc đó tính tình ngang tàng, cứng đầu! Nó không nghe lời, cậu cứ lấy thắt lưng đánh, cậu đánh nó tôi tuyệt đối không cản ngăn. Cậu cũng là cha nó!"
Thiếu Đường cười: "Không cần nói những lời này, thằng nhóc nghe lời tôi."
Mạnh Kiến Dân lại nói tiếp: "Dù sao cha mẹ tôi cũng già rồi, có những chuyện thật tình không làm được, phiền cậu giúp đỡ…"
Thiếu Đường nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm, tôi hiểu."
Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên bọc hành lý, liếc mắt nghe lén, trong lòng thầm nghĩ: Ai cưng chiều cậu đến hư hả? Trên đời này còn ai có thể cưng chiều cậu hơn cha nuôi chứ?
Nhà ga Bảo Kê là trạm xe lớn, người chen chúc nhau chật như nêm, đông như mắc cửi, có người kéo ra băng rôn biểu ngữ đỏ: "Vui mừng tiễn con em từ Tây Câu đi Bắc Kinh", cùng vô số câu khác nữa.
Một đoàn quân ở đơn vị nào đó của Kỳ Sơn điều động đến đóng quân ở Bắc Kinh, lần này Tiểu Bắc đi cùng một toa xe với họ, chiếm một chỗ, cùng lên Bắc Kinh.
Cuối những năm 70, vật tư vẫn rất thiếu thốn, chăn bông đều là hàng bán chạy cung không đủ cầu, trong nhà mỗi người một cái chăn, ai đi đâu, đều vác theo chăn trên lưng. Huống chi chăn của Mạnh Tiểu Bắc là chăn sa tanh được bà nội mang từ Bắc Kinh tới, không phải loại chăn mền mà mọi người thường dùng. Sa tanh là hàng cao cấp, phải tới khi dựng vợ gả chồng mới mua, một cái chăn phải tới mười mấy, hai mươi đồng tiền cơ đấy.
Cha nuôi cười giễu cậu: "Khiêng chăn cho chắc, đừng để nửa đường làm mất, chăn này còn phải để đến lúc bây cưới vợ nữa đấy."
Khi đó giữa hai lông mày Tiểu Bắc đã hằn lên vẻ dữ dằn, cậu ra dáng người lớn: "Mới bằng này cưới vợ chi, con cũng chẳng vội."
Thiếu Đường: "Vài năm nữa lại chẳng cuống lên ấy."
Tiểu Bắc: "Cha nuôi, con thấy cha mới cuống lên ấy, chăn bông của cha bị rách nhiều như thế, hay là con lấy chăn tốt này đổi cho cha, để cha dùng cưới vợ?"
Hạ Thiếu Đường hút thuốc cười, giọng nói càng thêm ngả ngớn: "Ông mày đếch cần! Dẫu ông đây có bị lột sạch sành sanh không có lấy một hào, bây chờ mà coi, thể nào cũng có cô gái vội vàng bằng lòng theo ông!"
Tiểu Bắc cười đểu hỏi: "Cha nuôi, cái cô trong đội tuyên truyền văn nghệ, Tiểu Cảnh thế nào rồi ạ, không cùng đến Bắc Kinh với cha, vậy mà cũng được ạ?"
Tiểu Bân bên cạnh tiếp lời, nắm tay siết chặt, vẻ mặt tràn ngập sự ghen tị: "Mạnh Tiểu Bắc con dế nhũi này, cái gì mà độ văn nghệ tuyên truyền hả, anh nói cho nhóc biết, lão già kia ở Bắc Kinh cũng có người đó! Ở đoàn văn công bộ đội đó, cực kỳ xinh đẹp!"
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, không ngờ Thiếu Đường còn có người khác, đoàn văn công bộ đội đó…
Xe lửa xanh lá kiểu cũ, ầm ầm khởi động trên đường ray, tiếng còi vang dội vang lên, từng luồng khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Chỗ ngồi là 6 người mặt đối mặt cùng một bàn nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc chiếm nguyên cái bàn, cả đường ăn bánh mì với bánh quy cực ngon mà Thiếu Đường mang cho, tràn trề hy vọng hướng tới cuộc sống mới.
Nhóm người này sau khi tới Bắc Kinh, sẽ phải thu xếp từ chuyện nhỏ nhất, bắt đầu giải quyết những vấn đề cơ bản nhất như ăn mặc đi lại.
Thế nên tình cảnh nhà bà nội Mạnh Tiểu Bắc chính là, trong nhà đột nhiên lòi ra một thằng cháu trai, chạy thoăn thoắt gây sự thành thần, ăn uống cũng chẳng kém ai!
Lên Bắc Kinh, đầu tiên Hạ Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc đến nhà bà nội cậu, sau đó quay về đơn vị báo cáo, lo hết xong mọi giấy tờ thủ tục, quan hệ, vật vã suốt bao nhiêu ngày. Mãi đến ngày nghỉ, anh qua nhà họ Mạnh, vừa vào cửa, đã phát hiện ra Tiểu Bắc vẫn chưa được sắp xếp xong xuôi… Thằng nhỏ này, không có chỗ để ở!
Thiếu Đường xách theo rượu với thuốc, vừa vào nhà họ Mạnh đã thấy kinh ngạc, nhà có hai gian phòng rất nhỏ, cả phòng to đứng chật những người với người, phải hơn mười một, mười hai người chứ ít gì!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!