Trong rừng nói mấy câu không ra đầu ra đũa, Thiếu Đường suýt nữa đã đánh nhau với hai người kia, cũng bởi anh điên tiết quá mà trong tay lại còn có dao nữa. Thiếu Đường cảm thấy đối phương ăn nói rất khốn nạn bậy bạ. Chúng mày trốn trong núi sâu chim chuột như nào, hú hí ra sao, đếch ai thèm quan tâm chúng mày có làm tới mức thủng ruột mông nở hoa hay không? Thế nhưng chúng mày đếch được chửi con tao như vậy, con bố còn nhỏ, đã biết mẹ gì đâu!
Sau đó, trong hai người đàn ông, người ăn nói nhỏ nhẹ hơn che đũng quần, cầu xin Thiếu Đường: "Anh, anh tuyệt đối đừng mách với người khác, anh coi như không nhìn thấy gì, được không?"
Người đàn ông còn lại, thân hình cường tráng cao to, ánh mắt hung dữ tàn bạo, ôm chặt lấy người bên cạnh bảo vệ, như thể chỉ lo người mình thương bị kẻ khác giành mất.
Thiếu Đường chẳng hiểu mô tê gì, lúng túng, bố đây cũng chẳng định đánh lộn giành người yêu của mày, việc đếch gì mày dữ dằn trừng bố như thế?
Sau đó hai người đó mặc quần vào rồi cuống quýt chạy mất…
Cha con Thiếu Đường cũng mặc quần áo vào, quấn kín kẽ, cúi đầu một mạch quay về trạm gác. Trước khi vào nhà, Thiếu Đường đột nhiên dừng lại, dặn dò: "Tiểu Bắc, hôm nay không có chuyện gì! Lát nữa cũng đừng nói với người khác việc này nhé, cũng đừng nói với cha ruột bây… Đừng để cha ruột bây hiểu nhầm cha làm hư bây."
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: "Hai người đàn ông kia làm gì vậy ạ?"
Trong mắt Thiếu Đường chứa sự khinh thường: "À… Hai con lợn rừng lên cơn động dục, tụ lại một chỗ, ủn mông nhau đó."
Mạnh Tiểu Bắc chuyên môn thích hỏi tới tận gốc rễ vấn đề: "Lợn rừng với lợn nhà con đều từng nhìn thấy rồi, ấy sao con chưa từng nhìn thấy chúng nó ủn nhau vậy nhỉ?"
Thiếu Đường: "À…"
Mạnh Tiểu Bắc: "Mông lợn béo như vậy, ăn no nằm bò trong chuồng thở phì phò, làm sao mà ủn được ta!"
Thiếu Đường cười phì một cái, trong lòng nhẹ nhõm vui vẻ: "Ừ thì, lợn không ủn được mông nhau được chưa, giờ ông đây cũng không tìm được hai con lợn đang ủn nhau cho bây xem đâu!"
Trong hồi ức của Mạnh Tiểu Bắc, khi đó Thiếu Đường đã có định kiến với loại chuyện ấy, vẻ mặt anh ẩn chứa sự lạnh lùng khinh thường, cho rằng hai người đàn ông làm chuyện đó, đúng là loại không biết xấu hổ vô liêm sỉ. Chỉ chưa đầy 30 năm sau thời đại đặc biệt đó, chính là lúc mà tình yêu đồng tính nổi lên, được người người ủng hộ, là chuyện bình thường trong tư tưởng của mọi người.
Miễn là không ai mách lẻo với lãnh đạo hay công an chuyện hai người làm chuyện bậy bạ nọ, thì họ chính là những người dân lương thiện và hiền lành.
Vài người lính quây quanh bếp lò đun nước sôi, ăn cơm. Trên bàn gỗ máy thu thanh nhỏ đang phát tin tức, vang lên giọng nữ nghiêm túc nặng nề.
Bộ ngoại giao Trung ương Đảng thông báo tin tức, rạng sáng hôm nay, 3 giờ 40 phút, ở thị xã Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc nước ta đã xảy ra trận động đất vô cùng mạnh, cấp 8, tình hình hiện tại ở khu vực động đất, nhà cửa và người bị thiệt hại nghiêm trọng. Đặc khu Thiên Tân, Bắc Kinh cũng bị chấn động mạnh mẽ, nhà cửa đổ sập hàng loạt, vẫn chưa xác định được số người thiệt mạng cụ thể…
Hạ Thiếu Đường ngồi xổm trước bếp lò, đột nhiên làm rơi bát lớn, giật run.
Anh đột ngột đứng mạnh lên, đầu óc phút chốc ong ong mờ mịt.
Mọi người đều nghển lên nhìn anh, Tiểu Bân hỏi: "Sao vậy? Anh muốn làm gì?"
Hạ Thiếu Đường hít một hơi thật sâu, mặt đột nhiên trắng bệch, cầm áo khoác lên vội lao ra trạm gác.
"Giờ cha Tiểu Bắc vẫn đang ở Bắc Kinh!!!"
…
Đội lính Thiếu Đường chuyên làm nhiệm vụ liên quan tới công nghiệp quốc phòng, đề phòng thiên tai rừng núi sông ngòi nên có kiến thức, vừa nghe đã biết xảy ra chuyện lớn rồi, lái xe đưa Tiểu Bắc quay về nhà máy, sau đó về doanh trại báo tin, sẵn sàng nhận lệnh.
Giữa trưa hôm ấy, tin tức về sự tàn phá của trận động đất ở Đường Sơn đã được phát sóng qua đài phát thanh. Trong nhà máy, tin tức phát ra từ loa to cùng với lời truyền miệng của mọi người, đã lan khắp nhà máy chế tạo ô tô, hết cả mấy khu tập thể. Chiều hôm đó, nhà xưởng đình công, rất nhiều công nhân ồ ạt tiến vào công đoàn cùng văn phòng lãnh đạo nhà máy, quanh cổng khu tập thể người đông nghìn nghịt, tất cả mọi người đều lòng nóng như lửa đốt!
Trong thung lũng Kỳ Sơn mưa thuận gió hòa, cách Bắc Kinh vô cùng xa, vậy làm sao mà những người này lại sốt ruột như vậy? Bởi vì gia đình của rất nhiều người đều ở Bắc Kinh, vô số người từ Bắc Kinh đến đây.
Cha mẹ, anh chị em, họ hàng, nhà của bọn họ, hết thảy đều ở Bắc Kinh.
Ban đêm, Tây Câu không ngủ, hàng vạn ngôi nhà đèn đuốc cháy rực.
Thời ấy, điều kiện thông tin vô cùng kém, không thể gọi đến khu vực bị động đất. Tin tức từ chính phủ lại vô cùng mông lung mờ mịt, không cập nhật được con số tử vong thương tích cụ thể, thế nhưng thông tin thu được từ những vết tích để lại đều chứng tỏ rằng, đây là một trận thiên tai có sức tàn phá khủng khiếp, san bằng hủy sạch Đường Sơn, không chỉ vậy còn lan tới Bắc Kinh.
Tối đó, có mấy trăm công nhân dắt theo người nhà, chặn ở cửa văn phòng làm việc của lãnh đạo hẵng đang sáng đèn suốt đêm, tập thể xin phép nghỉ, đòi được về Bắc Kinh.
Những thanh niên từ Bắc Kinh đến Kỳ Sơn khai hoang xây dựng nhà máy trước đây, cả thảy hơn 800 người, giờ đều đã là những cô bác trung niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!