Chương 15: Thiên đường

Mùa xuân năm ấy mưa thuận gió hòa, sông Vị êm đềm, nơi nơi Tây Câu phồn thịnh tốt tươi.

Hai anh em nhà Mạnh Kiến Dân đều đã vào lớp một, học ngay ở trường tiểu học trực thuộc nhà máy chế tài quân sự Kỳ Sơn. Tự nhiên chuyển từ nhà trẻ vào lớp một như vậy, trong lòng Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng có cảm xúc đặc biệt chi hết, mỗi ngày vẫn y như cũ ăn no quậy tới bến, trong khu tập thể nghịch ngợm chơi đùa, sau đó đến tối lại bị mẹ cầm đầu chổi rơm rượt đuổi, tóm về nhà làm bài tập đã chất thành đống.

Tiểu Bắc đã chính thức bái lạy cha nuôi Thiếu Đường. Mỗi lần Thiếu Đường trở về doanh trại, hở ra là anh sẽ chạy ngay tới nhà Mạnh Tiểu Bắc ngồi một lát, ngó mắt nhìn coi cậu đang làm gì, cảm giác tự nhiên quen thuộc như người trong nhà.

Tựa như có một sợi dây ràng buộc, trong lòng anh không hiểu sao lại nảy sinh nỗi băn khoăn… làm sao anh có thể để cậu phí công gọi mình là "cha" được cơ chứ?

Từ ngày đầu tiên đi học Mạnh Tiểu Bắc đã thể hiện rõ, cậu không phải một kẻ ham học chăm chỉ gì cho cam, không được hưởng một xíu xiu di truyền nào từ người cha thông minh, sách cũng chẳng đọc vào.

Cha ruột cậu tăng ca trong phân xưởng, mẹ cậu nghe máy ở phòng trực, đều bận tối tăm mặt mũi, không quan tâm hết được tới cậu, bởi vậy cha nuôi thay họ tới đây kiểm tra chuyện học hành của Tiểu Bắc.

Hạ Thiếu Đường vừa vào phòng, Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt ngó thấy, nhanh như cắt lấy sách giáo khoa Toán đè lên sách bài tập.

Hạ Thiếu Đường híp mắt đe: "Đang làm cái gì đó?"

Mạnh Tiểu Bắc: "Con đang làm bài tập mà."

Hạ Thiếu Đường: "Lật lên cha coi nào."

Mạnh Tiểu Bắc bắt đầu giở ba mươi sáu kế xỏ lá ba que: "Ôi con vẫn chưa làm xong cơ! Con làm xong con đưa cha xem nhé, cha mau ra ngoài đi!"

Hạ Thiếu Đường: "Hừm, đợi bây vật vã làm xong, ông lại tới kiểm tra thì có mà hết cả đêm nay à!"

Mạnh Tiểu Bắc phản đòn: "Cha làm đứt mạch suy nghĩ của con rồi! Mấy bài toán này giải mãi không ra!"

Hạ Thiếu Đường cười mắng: "Đồ con gà… không giải ra được, hừ, mỗi ngày làm có mỗi một bài mà y như táo bón, hết cả một tiếng đồng hồ bây giải được mấy bài vậy hả?!"

Hạ Thiếu Đường đột ngột ra tay, thủ đoạn cực kỳ dứt khoát đểu cáng, thọc tay vào chỗ nách, cánh tay cậu! Tiểu Bắc rú rít kêu gào như sói hú, tay vừa nơi lỏng đã bị anh cướp lấy vở bài tập.

Trên vở của thằng nhỏ, đề bài còn chưa viết được nửa, những hơn nửa trang giấy còn lại vẽ đủ hình người nhỏ xíu khác nhau!

Tính cả sách giáo khoa Toán, trang nào trang nấy ghi ghi chép chép đều chẳng phải là kiến thức, trên lớp thời gian nghe giảng toàn bộ đều dành cho việc vẽ người!

Hạ Thiếu Đường nghẹn họng nhìn trân trân, rồi lại cảm thấy thú vị, lật giở từng trang từng trang, híp mắt xem xét: "Bức này là bây vẽ ai đó?"

Bí mật của Mạnh Tiểu Bắc bị lộ rồi, cậu bắt đầu ra sức giảng giải cho Thiếu Đường, vẻ mặt thể hiện sự khoái chí cùng thích thú vô vàn.

"Bức này là vẽ cô giáo Ngữ văn, cô đeo kính mắt to đùng, chủ nhiệm lớp của bọn con đó. Mỗi lần lên lớp uống nước, lúc cô ngẩng đầu lên là thấy ngay lá chè dính trên môi à!"

"Đây là thầy giáo dạy Toán, con ghét lắm lắm, mỗi lần con đang lén lút vẽ, thầy toàn cố tình gọi con đứng dậy, bắt con trả lời câu hỏi, nói tên con đọc hay, thầy nhớ rõ con rồi đó!"

"Đây là bạn ngồi cùng bàn Thân Đại Vĩ, thằng nhóc mập đó, hai bọn con là hai hạt dẻ cười của lớp đó haha!"

"Đây là… à… hí hí!"

Trang bìa đằng sau sách giáo khoa Ngữ văn có một khoảng trắng, vẽ Hạ Thiếu Đường, nét vẽ so với các bức vẽ khác chỉn chu cẩn thận hơn nhiều, có thể nhận thấy rõ ràng người vẽ đã tốn nhiều công sức và thời gian. Thiếu Đường mặc quân trang, đội mũ quân đội, cổ áo sơ mi được tỉ mỉ vẽ đang mở ra. Đường nét khuôn mặt, vẻ mặt thể hiện rõ sự uy phong, thần thái của người được vẽ.

Mạnh Tiểu Bắc ấy à, ở độ tuổi đó đã lờ mờ xuất hiện năng khiếu hơn người, chỉ là người lớn không để ý mà thôi. Trong lớp thằng khỉ này toàn dùng sách giáo khoa để vẽ người vẽ tranh, ấy thế mà cũng nhìn ra được ai với ai, vẽ đến là đẹp, giống y như đúc cơ đấy. Đây chẳng đích thị là tài năng triển vọng còn gì?!

Hạ Thiếu Đường lại cẩn thận lật tới lật lui trang sách bên trong, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên che: "Không được nhìn nữa!"

"Đường Đường…"

"Đường Đường!!!"

"Cha!!!"

Hạ Thiếu Đường gằn giọng quát: "Bây có gọi tao là cụ nội cũng vô dụng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!