Chương 14: Tâm can

Sau đó một thời gian là đến Tết Âm lịch hàng năm, tình hình chính trị càng ngày càng buông lỏng, trước cải cách, tin vui tới liên tục. Tết Âm lịch năm ấy, công nhân viên chức trong nhà máy cùng với quân lính bộ đội cùng tổ chức, mở hội liên hoan, dựng sân khấu ở sân thể dục lớn.

Đội ngũ của Hạ Thiếu Đường xếp thành hàng dài đấu tán thủ, thực hiện tiết mục đấu đối kháng. Thiếu Đường lên sâu khấu biểu diễn, còn đứng ở hàng đầu tiên chính giữa, động tác đẹp đẽ, cả người tràn đầy sức sống, đẹp trai ngời ngời. Mỗi lần anh bay lên đá vào không trung, sau đó lại quăng người xuống đất, bên dưới vỡ òa những tiếng hò reo kinh ngạc. Mạnh Tiểu Bắc run run, như thể người bị quăng ngã chính là mình, người ngợm đau ê ẩm, vô thức xoa xoa đầu gối mình.

Sau đó cậu lại nhìn thấy động tác mạnh mẽ của Thiếu Đường từ trên đất nhảy bật lên trên, ánh mắt cực "dữ".

Vài công nhân lâu năm trong xưởng ở trên sân khấu hòa theo tiếng nhạc đệm hát vài bài dân ca ngắn, dưới sân khấu quân lính và người dân đồng loạt vỗ tay ầm ầm, trầm trồ ngợi khen.

Công đoàn tổ chức thi đấu cờ tướng, Mạnh Kiến Dân giành vị trí thứ hai. Trong trận chung kết, ông bị thua bởi ông lão mê cờ đã hơn 60 tuổi. Những người khác, chẳng kể 20, 30 hay 40 tuổi, đều bại bởi Mạnh Kiến Dân, vài ba phút đã thua thảm. Mọi người đều nói, bác Mạnh vẫn còn thông minh sáng suốt lắm, vốn đã là người rất sáng dạ, lại ham mê học hành, đích thị là học sinh xuất sắc hồi đó.

Tối hôm ấy, Thiếu Đường đón Giao thừa tại nhà Mạnh Tiểu Bắc.

Mạnh Kiến Dân nói, Thiếu Đường, cậu ở Tây Câu này không có nhà, nhà tôi có bốn người, sứt sẹo gì cũng ra dáng gia đình chứ bộ, về sau cậu đến nhà tôi đón Tết đi.

Cậu nhỏ hơn tôi tới hơn chục tuổi, tôi là anh cả của cậu nhé.

Đó là những lời Mạnh Kiến Dân nói lúc ấy.

Hai người đàn ông để bàn nhỏ trên giường, chén anh chén tôi. Tối đó, cả hai uống hơi nhiều, nói rất nhiều lời "mê sảng".

Càng uống mặt Mạnh Kiến Dân càng đỏ, còn Hạ Thiếu Đường càng uống càng nóng, mồ hôi toát ra đầm đìa. Anh cởi hết quân trang, rồi lại cởi áo len, sau rốt còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi thùng thình.

Mạnh Kiến Dân hẵng đang băn khoăn Hạ Thiếu Đường có để bụng chuyện bản thân mình là một kẻ dân thường chân lấm tay bùn, đang ra sức nịnh hót con cháu cán bộ cao cấp như anh không; còn Hạ Thiếu Đường lại cũng đang nghĩ coi Kiến Dân có để bụng chuyện một tên "con cháu cán bộ" như anh suốt ngày chạy ra chạy vào nhà họ, còn mang theo đồ cao cấp, để lòi ra thân phận khác thường của mình không, có khi nào một ngày nào đó đối phương sẽ xa lánh, không còn thân thiết với mình nữa không.

Suốt mấy ngày hôm nay, Mạnh Kiến Dân áy náy mãi chuyện chỉ bởi vì thằng khỉ Mạnh Tiểu Bắc nhà mình mà phiền hà tới Thiếu Đường, khiến anh bận tâm lo lắng, lại còn bị thương nữa chứ; Hạ Thiếu Đường lại xấu hổ khi nghĩ tới bữa đó trong thôn, anh đã nổi nóng với Tiểu Bắc, còn mắng còn quát thằng nhóc, chính bản thân mình cũng có lúc xấu tính xấu nết, đấy là giờ anh đã đỡ hơn nhiều lắm so với trước kia rồi đó.

Thiếu Đường an ủi khích lệ: "Chuyện đó anh đừng quá nóng ruột, có lẽ sắp tới chính sách của trung ương sẽ thay đổi, có khi sẽ tiến hành thi cử trở lại."

Mạnh Kiến Dân đáp: "Cho dù hiện tại có tiếp tục điều chuyển một lứa sinh viên vào đại học, thì mấy lão già như tôi cũng chẳng đuổi kịp họ, ai buồn ngó tới bọn tôi nữa?"

Hạ Thiếu Đường: "Anh mà già rồi?"

Mạnh Kiến Dân: "Binh lính các cậu nhập ngũ cũng có tuổi giới hạn, giờ tôi đã quá tuổi học đại học từ lâu rồi!"

Mạnh Tiểu Kinh cúi đầu cạy móng, cắn ngón tay. Từ nhỏ, đứa trẻ này đã mắc thói xấu này, gặm sạch phần da bên cạnh móng tay. Nói toẹt ra là từ nhỏ đã thiếu ăn, muốn ăn nhưng chẳng có mà ăn, đói nghèo.

Mạnh Tiểu Bắc thì lấy ngón tay nhúng rượu, vẽ một người nho nhỏ trên bàn.

Mạnh Kiến Dân dùng đũa đập Tiểu Bắc: "Sau này cha chỉ có thể trông cậy vào tương lai của hai đứa mày thôi đấy."

Thiếu Đường nói: "Thằng nhóc Tiểu Bắc này nhanh nhẹn hoạt bát, ham học hỏi, đầu óc linh hoạt, hơn nữa còn vô cùng tập trung, kiên nhẫn tìm tòi. Sau này thể nào cũng thành công."

Mạnh Kiến Dân nói: "Thiếu Đường, cậu đối xử rất tốt với thằng con nhà tôi, anh cả nhìn thấy hết, ghi tạc trong lòng, chớ nghĩ tôi là kẻ vô ơn bạc nghĩa."

Thiếu Đường nói: "Những lời này đâu cần phải nói ra."

Đêm đó Mạnh Kiến Dân chếnh choáng say, mắt đỏ ngầu: "Phải nói! Tôi phải nói cho rõ điều này!"

"Tiểu Bắc, sữa bột mà con uống, là sữa mà chú Thiếu Đường mò ra được từ giữa dòng lũ sông Vị, vác ở trên đầu, giành giật với bão lũ mới có được! Con không bao giờ được quên!"

"Mạnh Tiểu Bắc, nhận Thiếu Đường làm cha nuôi của con đi, sau này lớn rồi phải nhớ đền đáp công ơn."

Từng từ từng câu mà Mạnh Kiến Dân nói đều mang theo hơi rượu.

Câu nói vừa vang lên, mọi người quanh bàn đều im bặt, không ngờ Mạnh Kiến Dân sẽ nói vậy.

Mạnh Kiến Dân cũng chưa hề bàn bạc với vợ mình, Mã Bảo Thuần sửng sốt, cũng không tiện tỏ ý phản đối, sững sờ vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!