Nghe đâu sau đó, tới cuối cùng gã Đoàn Hồng Vũ vẫn phải đền cho cô gái kia một ít tiền thì mới yên chuyện. Dư âm của cuộc đấu tranh vũ trang dần dần lắng xuống, áp lực, gánh nặng của cuộc sống, năm tháng gian khổ đã nhanh chóng đập tan cơn sóng ký ức thấm đẫm vị máu ngày ấy. Trong chớp mắt đã đến vụ mùa ngày thu, một đoàn xe tải hãng Giải Phóng Bài chở rất nhiều quân lính về thôn.
Ở cửa sổ Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy tiếng reo hò của các bác gái quây tròn dưới lầu, bảo binh lính bộ đội gần đó đều đã trở về rồi, trông thấy xe quân đội đi qua cổng nhà máy.
Mạnh Tiểu Bắc quay người chạy đi, một chân đá văng màn cửa chạy ra ngoài, âm thanh vang lên ầm một tiếng rõ vang.
"Sớm muộn gì khung cửa nhà mình cũng bị mày đá nát!". Từ đằng sau Mạnh Kiến Dân gọi: "Mày làm gì đấy? Mẹ mày nấu xong cơm rồi, ăn cơm đã!"
Mạnh Tiểu Bắc chạy xuống lầu, không quay đầu.
Từ phòng bếp Mã Bảo Thuần liếc mắt nhìn, khẽ nói: "Chắc Thiếu Đường về rồi."
"Đừng cản nó."
"Để nó đi, nó bướng bỉnh cố chấp như thế, mình không cản được đâu."
Vẫn là mẹ hiểu rõ nhất lòng con, Mã Bảo Thuần lắc đầu, vẻ mặt phức tạp sâu xa…
Xe tải với xe quân đội xanh lá nhuốm bụi đất liên tiếp dừng bên đường, quân lính nhảy xuống tháo bỏ vũ khí cùng lều bạt bao bố.
Mạnh Tiểu Bắc chạy dọc trên đường, nghển mắt tìm Thiếu Đường của cậu trong từng chiếc xe, từng hàng từng hàng lính lướt qua trước mắt mình.
Lốp xe tải cứng chắc như cối xay, bị bùn dính đặc quánh. Nửa phần dưới xe quân đội gần như toàn là bùn, sắp chẳng nhìn ra rõ màu, đường đi gian khổ vô vàn.
Mạnh Tiểu Bắc ngó thấy một gương mặt quen thuộc, gọi ngay lập tức: "Chú Tiểu Bân, Thiếu Đường đâu ạ?"
Từ trong xe, Tiểu Bân vừa ló đầu ra đã nhìn ngay thấy Tiểu Bắc, cổ họng khàn đến độ không nói nổi, ra sức chỉ tay ra hiệu: Đằng sau xe, ở đằng sau.
Mạnh Tiểu Bắc quay qua phía đuôi xe, vừa quay ra đã đâm vào lòng của một người cao gầy, khiến đối phương lảo đảo. Cậu lùi đầu ra tiếp tục chạy, chạy được vài bước rồi đột ngột dừng lại, vội quay đầu lại!
Đến cậu cũng xém không nhận ra được!
Hạ Thiếu Đường cũng quay sang, lạnh lùng hỏi: "Tìm ai đấy?"
Mạnh Tiểu Bắc ngẩn người cong cong khóe miệng, mặt nghệch ra.
Thiếu Đường không đội mũ quân đội, tóc dài, đầu đinh mà giờ tóc đã rậm rạp hết cả, mắt choán đầy tơ máu, người gầy sọp đi, da trên cổ đều nhăn hết lại.
Mạnh Tiểu Bắc cười, gọi một tiếng thật to: "Đường Đường!!!"
"Ái da…"
Thiếu Đường bị Mạnh Tiểu Bắc bổ nhào đến, loạng choạng, lưng va vào đuôi xe, nặng nề thở dồn dập, khàn khàn trách: "Làm gì thế hả…"
Mạnh Tiểu Bắc cười như được mùa: "Hahahahaha!"
Thiếu Đường nói: "Cười hềnh hệch cái gì, cái thằng nhóc chết dẫm này…"
Thiếu Đường thật sự rất mệt mỏi, lúc gọi Tiểu Bắc là "thằng nhóc chết dẫm" cũng không giống như mọi bữa, giọng nói bị khản, nhuốm sự mệt mỏi và chán nản.
Mạnh Tiểu Bắc nhếch môi, vô tâm vô tính thốt ra một câu: "Đường Đường, cháu còn tưởng chú không quan tâm cháu nữa! Cha cháu rồi mẹ cháu đều nói chú sẽ không bao giờ đến nhà cháu ăn cơm nữa, bảo chắc chắn chú đã về Bắc Kinh rồi, không chơi với cháu nữa!"
Hạ Thiếu Đường sửng sốt một lúc, thằng nhãi vô tâm vô tính này sung sướng bán đứng cha mẹ mình thế cơ đấy!
Trong mắt Thiếu Đường lóe lên sự do dự trong tầm một giây, anh bị sự hồn nhiên, yêu thích cuồng nhiệt cùng sự dựa dẫm của thằng nhóc làm cảm động, sự chần chừ nhanh chóng biến mất, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, như thường lệ anh lại cười lưu manh: "Vớ vẩn, chú là ai, sao chú có thể không chơi với nhóc chứ?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Hahahaha… cháu đã nói mà… hahaha!"
Thiếu Đường khẽ hỏi: "Nhớ chú thế cơ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!