2
Tôi cố gắng trấn an bản thân.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể ngăn mình nhấp vào vòng bạn bè của Thẩm Gia.
Dòng trạng thái mới nhất là một bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau, kèm theo chú thích:
[Sở hữu một thứ gì đó, ngày đầu tiên coi như báu vật, sau mười năm... chậc! Cảm giác thế nào?]
[Anh trai nói rằng hôn một cái thôi đã thấy ghê tởm.]
[Anh ấy nói chị cả có mùi khó chịu, ngay cả chuyện ấy cũng cần phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, suýt nữa phải uống thuốc.]
[Thương anh trai của tôi.]
[Thật may mắn vì tôi là ngày đầu tiên của anh ấy.]
Theo phản xạ, tôi ngửi thử mùi trên cơ thể mình.
Chỉ có mùi thơm nhẹ của nước giặt.
Ngày mùng 1 tháng sau, đúng vào kỷ niệm mười năm của tôi và Tống Kỳ.
Bạn bè chung từng đùa rằng:
"Mọi người đều nói bảy năm là giai đoạn khó khăn nhất, các bạn đã gần mười năm rồi, làm sao vẫn có thể như những ngày đầu yêu nhau, lúc nào cũng quấn quýt thế?"
Tống Kỳ trả lời rất nhanh:
"Với tôi, mỗi ngày bên Tử Kỳ đều như ngày đầu tiên."
Tôi tiếp tục lướt xuống:
[Anh trai tặng tôi chiếc dây chuyền quá cũ kỹ, về đưa cho chị cả chắc vừa hay.]
Ngón tay Thẩm Gia làm móng rất đẹp, cầm một chiếc dây chuyền ngọc trai.
Tôi chạm vào chiếc dây chuyền ngọc trai trên cổ mình, giống hệt như vậy.
Máu trong người tôi như đông cứng lại.
Trong những năm đồng hành cùng Tống Kỳ khởi nghiệp, tôi đã tiết kiệm chi tiêu hết mức.
Chưa từng làm móng.
Chưa từng đến thẩm mỹ viện.
Chưa từng đòi hỏi quà cáp.
Ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng chỉ dùng bộ vài trăm nghìn đồng.
Sinh nhật năm ngoái, khi nhận được chiếc dây chuyền ngọc trai từ anh ấy, tôi đã xúc động đến mức trái tim như tan chảy.
Vừa trách yêu rằng chúng tôi đã là vợ chồng lâu năm, anh còn lãng phí tiền để mua quà làm gì.
Không ngờ rằng, thứ anh ta tặng tôi lại là thứ cô ấy không cần.
Mỗi đồng tiền tôi tiết kiệm đều bị anh ta tiêu cho người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!