Góc nhìn của Phí Hoài Chi:
Tôi là một fan cuồng của đàn chị Triệu Tử Kỳ.
Lúc mới vào lớp 10, tôi không tìm được lớp học của mình.
Tôi tình cờ chặn một chị gái lại, và chị ấy dịu dàng dẫn tôi đến tận cửa lớp:
"Cố lên nhé, nhóc con! Cuộc sống cấp ba mới chỉ bắt đầu thôi."
Chị ấy gọi tôi là nhóc con.
Tôi thừa nhận mình phát triển hơi chậm, trông có vẻ như học sinh cấp hai.
Nhưng khoảnh khắc chị gọi tôi là nhóc con, tim tôi đã lỡ mất một nhịp.
Tôi liếc nhìn thẻ sinh viên treo trước n.g.ự. c chị ấy — lớp 12A1, Triệu Tử Kỳ.
Trong buổi lễ khai giảng, chị ấy đại diện cho học sinh xuất sắc lên phát biểu.
Dáng vẻ tự tin, mạnh mẽ, đầy cuốn hút.
Tôi quay sang hỏi người bạn cùng phòng:
"Cậu có thấy chị ấy đang phát sáng không?"
Bạn tôi mắng tôi là đồ biến thái, bị thần kinh.
Tôi thực sự rất đau lòng.
Vì rõ ràng chị ấy đang phát sáng, chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhìn thấy sao?
Nếu đúng là vậy, thì phải chăng giữa tôi và chị ấy có sự thấu hiểu tâm hồn?
Chị ấy chỉ phát sáng cho riêng tôi!
Chắc chắn là như thế.
2
Từ đó, tôi thường xuyên đi ngang qua lớp học của chị ấy một cách có chủ ý.
Chị ấy không về ký túc xá vào giờ nghỉ trưa mà ở lại lớp tự học.
Vì vậy, tôi quyết định dũng cảm một lần, mang theo một bài toán và nhờ chị ấy giải thích cho tôi.
Chị nghiêm túc vẽ đường phụ trợ, áp dụng công thức...
Nhưng tôi chẳng nghe lọt được một chữ nào cả.
Chỉ cảm thấy như mình đang được bao bọc bởi ánh sáng tỏa ra từ chị.
Lúc đó, tôi âm thầm tự hứa rằng nhất định phải thi đỗ vào trường đại học mà chị đang theo học.
Nhưng chưa kịp thi vào thì đã bị người khác chen ngang.
Đáng c.h.ế. t thật!
3
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!