Chương 11: (Vô Đề)

11

Cái tát của tôi dường như đã chọc giận anh ta, anh ta lập tức bế tôi lên, cố lôi tôi vào phòng ngủ.

Tôi biết anh ta định làm gì.

Mỗi lần cãi nhau, khi không cãi lại tôi, anh ta đều dùng cách này.

Nhưng lần này chúng tôi đã chia tay.

Hành động của anh ta lúc này là phạm tội.

Tôi vùng vẫy kịch liệt.

Anh ta bắt đầu xé cúc áo của tôi.

Cuối cùng, Phí Hoài Chi lao vào.

Một cú đ.ấ. m mạnh khiến Tống Kỳ ngã xuống đất.

Hai người vật lộn, nhưng Phí Hoài Chi nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Tống Kỳ cũng ngoan ngoãn hơn, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Phí Hoài Chi với ánh mắt đầy thù hận, miệng vẫn không ngừng chửi rủa:

"Thằng nhãi, mày không định làm thằng đổ vỏ đấy chứ? Mày có biết không, Triệu Tử Kỳ đã bị tao chơi chán rồi…"

Chán rồi!

Nghe thấy hai từ này, tim tôi như bị thắt lại, đau nhói.

Chàng trai trong ký ức của tôi vẫn còn rất đẹp đẽ.

Nhưng Tống Kỳ trước mắt, sẽ không bao giờ là chàng trai ấy nữa.

Khi nắm đ.ấ. m của Phí Hoài Chi sắp vung ra, tôi đã ngăn cậu ấy lại:

Lần này, để tôi!

Phí Hoài Chi giữ chặt Tống Kỳ.

Tôi đeo găng tay dùng một lần, nhặt chiếc tất bốc mùi đã ngả vàng trên sàn.

Sau khi vo nó lại, tôi dùng nó lau chỗ nước canh rơi trên bàn, rồi nhét thẳng vào miệng Tống Kỳ.

Dạ dày tôi cuộn lên.

Tôi giơ cao tay phải và tát mạnh vào mặt Tống Kỳ hai cái.

—-----------

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Chúng tôi quay lại, thấy Thẩm Gia đứng ở cửa.

Khi ôm dụng cụ đi ngang qua cô ta, tôi mỉm cười nói:

"Rác rưởi tôi để lại cho cô rồi đấy, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi bị khóa lại với nhau."

Tôi không thể dùng lời lẽ ác độc để công kích Thẩm Gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!