Đôi mắt nàng trong veo, như thể đang toan tính điều gì đó.
"Ngươi muốn ta giao hổ phù cho ngươi?"
Ta giật mình, nhìn nàng với vẻ khó tin.
So với kiếp trước, lần này nàng lại càng ngây thơ hơn.
"Bùi lang nói, chỉ cần ta có hổ phù, hắn có thể trở về nước. Chờ đến ngày hắn thành công đoạt được ngai vàng, ta sẽ là Hoàng hậu duy nhất của hắn."
Nguyệt Ninh cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vẻ si mê.
Những lời Bùi Khuynh từng vẽ ra về tương lai dường như đang hiển hiện trước mắt.
"Ngu xuẩn không ai bằng!"
Nếu giao hổ phù cho nàng, Nguyệt Ninh nhất định sẽ lập tức dâng lên cho Bùi lang của nàng. Khi ấy, một kẻ đến từ nước địch lại nắm binh quyền của quốc gia ta, hậu quả sẽ thế nào không cần nghĩ cũng rõ.
Nàng quả thực là kẻ không có đầu óc.
Nhưng Bùi Khuynh thì khác, hắn đã tính toán từng bước vô cùng cặn kẽ.
Chỉ có nàng là ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng mà còn ngây ngốc vui mừng, như thể được trao một món quà quý giá.
Hơn nữa, nếu nàng dám công khai đưa ra yêu cầu này, ta có thể chắc chắn rằng trước đó, nàng đã lục soát cung điện của ta khi ta không có mặt.
Cuối cùng, vì chẳng tìm được gì nên mới đến đây hỏi thẳng.
Ta lập tức sa sầm mặt. Nguyệt Ninh bị ta dọa đến ngẩn người, sau đó run rẩy kéo tay áo ta, nghẹn ngào khóc thút thít.
"Hoàng tỷ, tại sao ngươi có thể làm Hoàng Thái Nữ, còn ta thì không? Ta chỉ muốn làm hoàng hậu của hắn, vì sao ngươi cũng muốn ngăn cản ta?"
Giọng nàng đầy oán giận, ánh mắt cũng trần trụi trách móc.
Vậy nên ta không do dự, siết chặt cằm nàng, cười lạnh hỏi:
"Sao? Ngươi cũng muốn làm Hoàng Thái Nữ à?"
Nguyệt Ninh cứng đầu trừng mắt nhìn ta.
"Ta là con vợ cả của trung cung, đương nhiên có tư cách!"
Ta bật cười.
"Chỉ tiếc, ngươi quá ngu xuẩn."
Ngu xuẩn đến mức dù thân phận cao quý hơn ta, nhưng phụ hoàng chưa bao giờ có ý định giao giang sơn này vào tay ngươi.
Bởi vì—
Kẻ ngu dốt cầm quyền, tất yếu làm mất nước.
Lời nói của ta chẳng khác nào một cú tát thẳng vào mặt nàng. Nguyệt Ninh biến sắc, có lẽ nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ta nói ra những lời này với nàng.
Tức giận đến mức vung tay định đánh ta.
Chỉ tiếc, nàng không chỉ kém cỏi trong chuyện học hành, ngay cả khí lực trên tay cũng chẳng bằng ai.
Ta chỉ khẽ nghiêng người, đã dễ dàng tránh được, thuận tiện đẩy nàng ngã xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!