Nguyệt Loan vốn rất ít khi xuất hiện trước mặt phụ hoàng, nàng hiểu rõ phụ hoàng chưa từng yêu thương mình.
Thế nhưng, nàng vẫn sẵn sàng đứng ra tranh cãi với bậc đế vương vì ta.
Có lẽ vì ngạc nhiên trước sự phản kháng của nữ nhi ít nói này, nhất thời phụ hoàng không biết đáp lại thế nào.
Ông nhìn Nguyệt Loan thật lâu, rồi chậm rãi hỏi:
"Ngươi cho rằng hoàng tỷ của mình thực sự tốt như vậy?"
Nguyệt Loan dập đầu ba cái, giọng nói kiên định:
"Hoàng tỷ là người tốt nhất trên đời!"
Hai mắt ta bỗng nhiên nóng lên.
Nhưng, phụ hoàng ắt hẳn sẽ thất vọng.
Bởi vì ta chỉ muốn làm một vị hoàng tỷ tốt của Nguyệt Loan.
Còn Nguyệt Ninh, ta chẳng còn ý định khuyên răn hay bảo bọc nàng nữa.
---
Trong đình hóng gió, Nguyệt Ninh chẳng hề kiêng kỵ mà vén váy lên, để lộ đôi chân trắng nõn, để Bùi Khuynh giúp nàng xoa thuốc lên đầu gối.
Đám cung nhân đi ngang qua vội cúi đầu, chẳng ai dám nhiều lời, e sợ vạ lây mà mất mạng.
Nhưng ta dám chắc, chẳng bao lâu sau, toàn bộ hoàng cung sẽ tràn ngập lời đồn không hay.
Nguyệt Ninh vốn không trân trọng thanh danh của mình, ta dù có khuyên nhủ cũng vô ích.
Huống hồ, đời này ta không có ý định kéo nàng trở về con đường chính đáng nữa.
Ta tiến lại gần hơn, nấp sau hòn giả sơn, từ đây có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Nguyệt Ninh bĩu môi, vẻ mặt đầy uất ức:
"Hoàng tỷ lúc nào cũng nói thương ta nhất, nhưng khi ta bị phụ hoàng trách phạt, nàng lại chẳng chịu nói giúp một câu, khiến ta phải quỳ lâu như vậy."
"Bùi lang, ta thực sự lạnh lòng…"
Bùi Khuynh lúc này thương thế đã hồi phục phần lớn.
Hắn có dung mạo tuấn mỹ, giọng nói ôn hòa dễ nghe, tựa như gió xuân thoảng qua lòng người:
"Điện hạ không phải chỉ có mỗi ngài là muội muội, ngoài mặt dù có cưng chiều đến đâu, thời khắc quan trọng vẫn phải xem hành động thực tế."
"Nhưng ta thì khác, ta sẽ luôn ở bên công chúa."
Lời nói thâm độc, nhưng thốt ra lại nhẹ nhàng như gió thoảng.
Đáng tiếc, Nguyệt Ninh vốn không có đầu óc, thế mà lại tin hắn thật. Đôi mắt nàng ánh lên chút oán hận, nhìn về phía cung điện của ta.
"Đúng vậy! Tất cả chỉ là ngoài mặt!"
"Nàng vốn dĩ là kẻ nhát gan, sợ phiền phức! Còn dám nói muốn bảo vệ ta cả đời? Toàn là nói dối!"
"Nguyệt Thuần, ta gọi ngươi là hoàng tỷ bao năm nay, thế mà ngươi không xứng với hai chữ này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!