Đập thì đập cho thống khoái.
Tiên hoàng hậu là chính thất của phụ hoàng, tình cảm đương nhiên không giống người thường. Khác với ta, một nữ nhi sinh ra từ phi tần, Nguyệt Ninh là con gái của bà ấy, đương nhiên được phụ hoàng yêu thương hơn một chút.
Cung điện của Nguyệt Ninh vốn là nơi mẫu hậu nàng từng ở.
Xa hoa tráng lệ đến cực điểm.
Nếu không phải vì nàng thật sự không có tài cán để kế thừa ngai vị, mà phụ hoàng lại phải cân nhắc giang sơn xã tắc, e rằng ta cũng chưa chắc thuận lợi trở thành Hoàng Thái Nữ như bây giờ.
Trong cung của nàng có không ít bảo vật quý giá, phần lớn đều gắn liền với hồi ức của phụ hoàng và tiên hoàng hậu. Thế mà giờ đây, nàng lại đập phá tất cả, không chừa lại một thứ gì.
Nghe nói suốt đêm hôm đó, tiếng đồ sứ vỡ trong cung điện của Nguyệt Ninh vang lên không dứt.
Mãi đến tờ mờ sáng mới dần lắng xuống.
Ta sai người đến xem.
Chỉ thấy cả cung điện ngập trong một đống hỗn độn, đồ đạc vỡ nát không còn gì nguyên vẹn, thậm chí không có chỗ đặt chân.
Nguyệt Ninh ngồi giữa đống đổ nát, lấy khăn che mặt, khóc nức nở.
Trông hệt như kẻ chịu oan ức tột cùng.
Nguyệt Loan đi theo ta đến xem, nhìn cảnh tượng bừa bộn, có chút xót xa:
"Nhiều đồ như vậy đều là hoàng tỷ tặng nàng, hoàng tỷ cũng rất thích mà. Giờ thì chẳng còn gì nữa, thật đáng tiếc."
Muội ấy dường như nhớ rất rõ những thứ ta từng yêu thích.
Ta chỉ cười đáp:
"Có vài thứ, vỡ rồi mới tốt."
Vỡ rồi, sẽ không thể hàn gắn lại.
Chỉ có thể vứt bỏ như rác rưởi.
Cũng giống như tình cảm ta từng dành cho Nguyệt Ninh, giờ đây chẳng khác nào những mảnh sứ vỡ dưới chân, đã bị quét sạch không còn dấu vết.
"Không sao, sau này muội sẽ giúp hoàng tỷ tìm lại những bảo vật khác."
Nguyệt Loan nắm lấy tay ta, hứa hẹn chân thành.
Vẫn là hoàng muội ngoan ngoãn nhất của ta.
Khác xa một trời một vực với kẻ kia.
Không có ta che đậy, chuyện nàng làm loạn trong cung rất nhanh đã đến tai phụ hoàng.
Dù sủng ái nữ nhi, nhưng phụ hoàng lại vô cùng ghét xa hoa lãng phí.
Sau khi tra xét, ông còn biết được Bùi Khuynh từng lưu lại cung của Nguyệt Ninh qua đêm.
Trai đơn gái chiếc…
Vậy nên, khi ta đến thỉnh an, liền bắt gặp cảnh tượng Nguyệt Ninh quỳ trước tẩm điện của phụ hoàng, nước mắt cạn khô, dáng vẻ lung lay sắp đổ.
Thấy ta đến, nàng chẳng còn tâm trí để đau khổ nữa, lập tức kéo lấy tay áo ta, van nài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!