Chương 5: (Vô Đề)

Khi hắn lướt qua ta, ta khẽ cười, thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Ngươi, quả nhiên là thủ đoạn cao minh."

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô hại, giả bộ như không hiểu gì, đứng bên cạnh Nguyệt Ninh mà lại có vẻ xứng đôi đến lạ.

"Điện hạ, ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Lúc này, Nguyệt Loan giữ ta lại.

Nàng như hiến vật quý, cẩn thận đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ.

Ta mở ra nhìn—

Bên trong là một cây trâm gỗ thô ráp, nhưng từng đường nét khắc đều rất tỉ mỉ.

Nhìn những vết thương nhỏ trên tay nàng, ta đoán chắc đây là do chính tay nàng làm.

"Đây là quà sinh nhật ta tặng hoàng tỷ."

Nàng ngập ngừng nhìn ta, như thể sợ ta không thích món quà này.

Nghĩ đến kiếp trước, nàng đã đứng chắn trước ta, vẻ mặt kiên định mà tuyệt vọng... Lòng ta chợt dâng lên nỗi áy náy cùng thương tiếc.

Ta nâng niu cây trâm như bảo vật, nhẹ nhàng cài lên búi tóc.

"Ánh mắt của ngươi rất tốt."

Vừa nghe ta khen, khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Loan liền đỏ bừng.

Nàng cúi đầu, hai tay xoắn lấy vạt áo, vẫn là dáng vẻ dè dặt như cũ.

Có lẽ sợ ta nhìn thấy những vết thương nhỏ trên tay mình, muội ấy vội vàng giấu tay ra sau lưng.

Ta thấy lòng đau nhói, liền tự tay lấy thuốc mỡ giúp muội ấy bôi lên vết thương.

Nguyệt Loan đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:

"Trên đời này, chỉ có hoàng tỷ là đối xử tốt với muội."

Ta mỉm cười, khẽ chạm ngón tay vào giữa chân mày muội ấy:

"Chúng ta là tỷ muội, ta chăm sóc muội chẳng phải lẽ đương nhiên sao?"

Nguyệt Loan thoáng ngẩn người, trước tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Muội ấy nói: Chỉ lần này thôi.

Đến tận lúc này, ta mới hiểu vì sao kiếp trước kiếp này, Nguyệt Loan đều sẵn lòng che chở trước mặt ta.

Muội ấy là con của một cung nữ, phụ hoàng chưa từng yêu thương.

Thân phận công chúa cũng chẳng ai xem trọng. Từ lúc sinh ra đã bị đưa vào lãnh cung, suýt chút nữa mất mạng nơi đó, thậm chí còn suýt trở thành món đồ chơi trong tay thái giám.

"Nếu không có hoàng tỷ phát hiện và cứu muội, còn trừng trị bọn cung nữ ác độc kia, chỉ sợ muội đã sớm c.h.ế. t ở lãnh cung. Hoàng tỷ đích thân chọn cung điện cho muội, sắp xếp cung nữ, thái giám trung thành, trả lại cho muội tôn nghiêm của một công chúa. Từ đó không ai dám bắt nạt muội nữa."

Giọng muội ấy hơi nghẹn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!