Nhưng người cần bảo vệ, ta cũng nguyện dùng cả đời để che chở.
Lời vừa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động mạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Nguyệt Ninh đầy mặt tức giận, dìu theo Bùi Khuynh bước vào, giơ tay chỉ ta, rồi lại chỉ Nguyệt Loan.
Ngay sau đó, nàng bày ra vẻ ấm ức, đôi mắt đẫm lệ, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
"Hoàng tỷ, chẳng phải ta mới là muội muội mà ngươi yêu thương nhất sao?"
—
Nguyệt Ninh bất ngờ xuất hiện.
Bên cạnh nàng, Bùi Khuynh áo quần rách nát, trông vô cùng chật vật.
Phía sau còn có một nhóm thái y của Thái Y Viện, khí thế rầm rộ. Ta cũng không rõ nàng bị tình yêu làm mờ mắt, hay thật sự đã ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Nguyệt Ninh xông thẳng tới, định đẩy Nguyệt Loan ra.
Nhưng ta nhanh hơn một bước, chắn trước người Nguyệt Loan. Nàng hụt tay, suýt chút nữa còn ngã nhào xuống đất.
May mà Bùi Khuynh kịp thời đỡ lấy nàng.
Nguyệt Ninh nước mắt lưng tròng, trừng mắt nhìn ta:
"Hoàng tỷ, có phải vì ta cứu Bùi Khuynh nên ngươi cố ý dùng nàng để khiến ta đau lòng không?"
Từ nhỏ, Nguyệt Ninh và Nguyệt Loan đã không hợp nhau, mỗi lần gặp mặt là một lần cãi cọ.
Ta cũng không rõ nguyên do vì đâu.
Nhưng con người vốn thiên vị, trước kia ta vẫn luôn đứng về phía Nguyệt Ninh.
Cũng chính vì thế mà Nguyệt Loan phải chịu không ít ấm ức.
Nhưng từ nay về sau, sẽ không còn như vậy nữa.
Ta cười nhìn nàng:
"Sao có thể chứ? Ngươi cứu người là việc thiện, ta làm hoàng tỷ, lẽ nào lại giận dỗi ngươi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt thế này?"
Lời ta nói vô cùng chân thành.
Không có nửa điểm giả dối, bởi ta thật lòng mong hai người họ cứ thế bên nhau.
Tốt nhất cả đời này cũng đừng tách ra.
Để đừng đi gieo họa cho người khác.
—
"Hoàng tỷ, ngươi không sao chứ?"
Nguyệt Loan bất chợt nắm lấy cổ tay ta.
Vừa rồi lúc kéo nàng, mu bàn tay ta đập vào cây cột, sưng đỏ một mảng lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!