Chương 2: (Vô Đề)

"Hoàng tỷ, muội có thể đưa hắn về cung trị thương không?"

Nàng níu nhẹ tay áo ta, ngước đôi mắt đầy mong chờ.

Lúc ấy, ta chính là người có quyền lực lớn nhất trong triều đình, có thể quyết định mọi chuyện. Nếu ta không đồng ý, chẳng ai dám giúp hắn.

Nguyệt Ninh vẫn luôn như vậy – ngây thơ, lương thiện, không chịu nổi cảnh ai bị bắt nạt.

Trước đây, một cung nữ chỉ vô tình bị phạt quỳ mà nàng cũng xót xa đến mất ngủ, còn ép ta phải sai người đưa thuốc cho nàng ta.

Khi đó, ta chỉ nghĩ rằng muội muội ta quá thiện lương.

Nhưng hiện giờ, sau khi sống lại, ta mới nhận ra, nếu nàng thực sự lương thiện đến thế, tại sao tất cả chỉ dừng ở lời nói?

Ta nhìn về phía Bùi Khuynh – hiện tại vẫn chỉ là một tù nhân nhỏ bé, bị giam trong cung, chịu đủ mọi sự giày vò.

Kiếp trước, ta cũng từng rơi vào tình huống tương tự.

Khi ấy, Nguyệt Ninh cũng mè nheo đòi ta cứu hắn, nhưng ta lo ngại thân phận của Bùi Khuynh nên đã từ chối. Nàng giận dỗi không thèm nhìn mặt ta suốt mấy ngày, ta phải tặng không biết bao nhiêu châu báu trang sức mới dỗ được.

Ta đâu biết rằng, khi ấy nàng đã lén lút qua lại với Bùi Khuynh, bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, thậm chí còn hận ta đến tận xương.

Nhớ lại, ta chỉ muốn tự tát mình một bạt tai.

Nàng đã muốn lao đầu vào vũng bùn, ta cần gì phải ngăn cản?

Vậy nên lần này, khi đối diện ánh mắt chờ mong của nàng, ta khẽ cười ôn nhu:

"Tất nhiên, hoàng muội ta luôn nhân hậu mà."

Được ta cho phép, Nguyệt Ninh vui vẻ chạy tới cứu người.

Còn ta, chẳng buồn chờ nàng nữa, mà xoay người rời đi.

Bởi vì…

Ta còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ta trở lại Chính Dương điện.

Vừa hay nhìn thấy nhũ mẫu của Nguyệt Ninh đưa tay véo Nguyệt Loan.

"Dù đều là công chúa, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là con của một cung nữ hèn mọn. Còn công chúa nhà chúng ta được Hoàng Thái Nữ điện hạ yêu thương, thân phận cao quý hơn ngươi gấp bội!"

Nhũ mẫu mắng nhiếc cay nghiệt, hoàn toàn không có chút kính cẩn nào khi thấy ta.

Đời trước, ta từng chứng kiến cảnh này.

Khi đó, Nguyệt Loan với thân hình gầy yếu đã chắn trước mặt ta. Nàng cúi đầu, im lặng không nói, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt chiếc hộp trong tay.

Chỉ là, kiếp trước ta chỉ lo dỗ dành Nguyệt Ninh, đến khi trở về điện thì mới hay tin Nguyệt Loan đã tát nhũ mẫu một cái.

Nhũ mẫu bị đánh.

Nguyệt Ninh lập tức khóc lóc cầu cứu ta, bảo ta phải làm chủ cho nàng.

Đều là hoàng muội, nhưng khi ấy ta lại thiên vị đứa em hoạt bát, hồn nhiên kia, hoàn toàn không cho Nguyệt Loan cơ hội giải thích, chỉ lệnh cho nàng quay về điện.

Khi đó, nàng cũng ôm trong tay một chiếc hộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!