Chương 12: (Vô Đề)

May mà hoàng tỷ luôn đứng về phía ta.

Nguyệt Loan khẽ lắc đầu, mỉm cười.

Trên gương mặt không còn vẻ yếu đuối, nhu nhược thường ngày, mà chỉ còn lại sự điên cuồng lạnh lẽo.

"Ta đến tặng quà cho muội muội."

Dứt lời, nàng vỗ tay.

Ngay sau đó, một đám ăn mày dơ dáy chen chúc ùa vào, rất nhanh đã lấp đầy căn phòng nhỏ bé.

"Các ngươi muốn làm gì? Nguyệt Loan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Nguyệt Ninh hoảng loạn lùi về sau, giọng nói lạc đi.

Nguyệt Loan không đáp, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài, đứng trong sân, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết vang vọng sau cánh cửa vừa khép lại.

Ngước nhìn bầu trời, nàng nhắm mắt hồi tưởng lại những đau khổ của kiếp trước.

Kiếp trước, nàng chưa từng oán hận ai.

Nhưng nữ nhân này lại g.i.ế. c c.h.ế. t hoàng tỷ mà nàng yêu thương nhất.

Hơn nữa, bằng một cách khuất nhục đến tột cùng.

"Hoàng tỷ có thể thiện lương, nhưng ta thì không."

Vẻ điên cuồng trong mắt nàng dần biến mất, thay vào đó là nét nhút nhát, vô tội như thường ngày.

"Gậy ông đập lưng ông."

"Nguyệt Ninh, ngươi hãy tận hưởng cơn ác mộng của chính mình đi."

---

Cuối cùng, Nguyệt Ninh đã chết.

Không chịu nổi nhục nhã, nàng c.h.ế. t trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

Đôi mắt trợn trừng, ngây dại nhìn lên mái nhà cũ nát.

Ta đến nhìn nàng lần cuối, nhưng còn chưa kịp quan sát kỹ, Nguyệt Loan đã sợ hãi trốn sau lưng ta.

Ta chỉ có thể che chở nàng, lui ra ngoài.

Mọi chuyện sau đó, cũng giống như mây khói thoảng qua.

"Hoàng tỷ, chúng ta về cung thôi."

Nguyệt Loan kéo tay ta, ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh.

Ta gật đầu.

Không hề quay lại nhìn căn nhà gỗ phía sau.

Hồi cung.

---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!