Nhưng ta thực sự sai sao?
Nếu tình lang nàng yêu là một người tốt, ta có thể nào không mong nàng tìm được một tấm chân tình, bạc đầu không rời?
Nhưng Bùi Khuynh...
Hắn là một con sói hoang, lớn lên giữa sự khinh rẻ và nhục nhã, nên sẵn sàng g.i.ế. c sạch mọi người chỉ để đổi lấy quyền thế.
"Nguyệt Ninh, ngươi thật làm ta thất vọng."
Ta nhắm mắt, chậm rãi giương cung, nhắm thẳng về phía nàng.
Nguyệt Ninh lập tức kéo Nguyệt Loan chắn trước người.
"Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn dám g.i.ế. c ta?"
Nguyệt Loan mỉm cười, nhìn ta dịu dàng nói:
"Hoàng tỷ, vô luận ngươi làm gì, ta cũng sẽ không trách ngươi."
Dứt lời, Nguyệt Loan nhắm mắt lại.
Ngón tay ta kéo căng dây cung, ánh mắt Nguyệt Ninh lúc này tràn đầy sát ý.
Mũi tên rời cung trong nháy mắt.
Nguyệt Ninh hét lên, vội vàng đẩy Nguyệt Loan về phía trước.
Nhưng—
Kẻ c.h.ế. t lại là Bùi Khuynh.
Trước lúc chết, hắn vẫn không thể tin được.
Hắn không ngờ, mũi tên vốn nhắm vào Nguyệt Ninh, vào khoảnh khắc cuối cùng, lại bị ta đổi hướng b.ắ. n thẳng vào hắn.
Hắn không hề có gì để che chắn, tốc độ mũi tên quá nhanh, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn n.g.ự. c mình bị xuyên thủng.
Máu từ khóe miệng tràn ra.
Thân thể chao đảo một cái, rồi ngã xuống phía sau.
Chết không nhắm mắt.
Nguyệt Ninh chứng kiến cảnh tượng ấy, cả người sững sờ tại chỗ, tay cầm chủy thủ run lên, suýt nữa đánh rơi.
Nàng quỳ xuống, định ôm lấy Bùi Khuynh, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang khẩn cầu ta.
"Hoàng tỷ, lần này ta thực sự biết sai rồi!"
"Ta sẽ theo ngươi hồi cung, ngươi tha thứ cho ta, được không?"
Đôi tay cầm chủy thủ không ngừng run rẩy, còn Nguyệt Loan vừa được nàng buông ra đã lập tức chạy đến bên ta.
Ta không chút do dự đẩy Nguyệt Ninh ra.
Trước mặt bao nhiêu người, ta đương nhiên không thể vi phạm ý chỉ của phụ hoàng. Nhưng với Nguyệt Ninh, ta sẽ có cách xử lý khác.
Hồi cung trước đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!