Chương 10: (Vô Đề)

Nguyệt Ninh đã lún sâu không thể cứu, ta không định quan tâm nàng nữa.

Nhưng Nguyệt Loan—ta tuyệt đối không muốn nàng cũng sa vào vết xe đổ ấy.

Nàng cuộn tròn trong chăn, nghiêm túc suy nghĩ, rồi khẽ đáp:

"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."

Nói rồi lại lắc đầu.

"Nhưng hắn đã đắc tội với hoàng tỷ, ta không thích hắn."

Nàng ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, móc ngón tay út với ta, ánh mắt sáng rực, khác hẳn vẻ dè dặt thường ngày.

Xanh Xao

"Bất cứ ai có ý đồ hại hoàng tỷ, ta đều không tha thứ."

Lời nói kiên định, không chút giả dối.

Cứ như thể, mọi việc nàng làm đều chỉ vì muốn tốt cho ta.

Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y nàng, nghiêm túc dặn dò:

"Bùi Khuynh có gương mặt không tệ, nhưng lòng dạ khó lường. Ngươi đừng để hắn lừa gạt. Đợi khi ngươi đến tuổi, hoàng tỷ nhất định sẽ chọn cho ngươi một phò mã đẹp nhất thiên hạ."

Nguyệt Loan đỏ mặt, không dám nói tiếp.

Nàng trùm chăn kín đầu, hồi lâu sau mới khe khẽ lên tiếng:

"Không cần đâu, ta muốn mãi mãi ở bên hoàng tỷ."

Cô nhóc ngốc.

---

Ta biết Nguyệt Ninh sẽ cùng Bùi Khuynh bỏ trốn.

Nhưng không ngờ, bọn họ lại chạy trốn ngay giữa đường bị áp giải về hoàng cung.

Phụ hoàng nổi giận, lập tức lệnh ta dẫn quân bắt họ về.

Lẽ ra, ta có thể làm ngơ, mặc kệ Nguyệt Ninh theo đuổi thứ tình yêu mà nàng mong muốn.

Dù sao vực sâu có ở đó, nàng tự mình nhảy xuống mới là chuyện thú vị.

Nhưng hiện giờ, hoàng đế đã lên tiếng, ta đành tuân lệnh.

Khi ta chuẩn bị xuất binh, Nguyệt Loan cũng chạy đến.

Bình thường nàng nhút nhát, vậy mà giờ phút này ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Nàng nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, kiên quyết nói:

"Chuyến đi này có thể nguy hiểm, ngươi thật sự muốn theo ta?"

Nguyệt Loan không do dự gật đầu:

"Ta muốn luôn ở bên hoàng tỷ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!