Lần này, ta tìm được Nguyệt Ninh khi nàng đang bị kẻ buôn người mang đến kỹ viện.
Ta kịp thời cứu nàng. Nguyệt Ninh run rẩy trong lòng ta, nước mắt rơi ướt cả vạt áo:
"Hoàng tỷ, Bùi lang rõ ràng đã thề… rằng cả đời này sẽ không phụ bạc muội."
Ta tức giận vì nàng đường đường là công chúa, lại ngu muội chạy theo một nam nhân ngoại bang.
Nhưng nhìn nàng bị người ta lợi dụng, bị đem đi bán như một món hàng, ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Ta thề rằng nhất định phải tìm ra Bùi Khuynh, khiến hắn sống không bằng c.h.ế. t để thay nàng báo thù.
Nguyệt Ninh mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
"Thế gian này, chỉ có hoàng tỷ là đối tốt với muội nhất."
"Muội là muội muội ta thương yêu nhất."
Ta che chở nàng, bởi vì năm đó ta từng được tiên hoàng hậu nuôi dưỡng. Người đã hết lòng bảo vệ ta, thậm chí còn tranh cho ta ngôi vị Hoàng Thái Nữ.
Tâm nguyện duy nhất của người là mong ta chăm sóc tốt cho Nguyệt Ninh.
Ta từng phát lời thề.
Khoản ân tình này, ta nhất định phải báo đáp.
Chỉ là, ta chưa từng nghĩ đến…
Xanh Xao
Một ngày kia, chính nàng lại muốn lấy mạng ta!
Ly trà có hạ độc ấy, là do chính tay nàng bưng đến.
"Nguyệt Ninh, vì sao?"
Ta đau đớn không thôi. Sao ta có thể ngờ rằng, muội muội mà ta yêu thương nhất, lại vì một nam nhân mà dồn ta vào chỗ chết?
Nguyệt Ninh cúi gằm mặt, giọng nói run rẩy:
"Hoàng tỷ… muội không còn cách nào khác."
Nàng lại tiếp tục lén lút lau nước mắt, rúc vào lòng Bùi Khuynh như con chim nhỏ yếu ớt.
"Không g.i.ế. c nàng, ta sẽ chết. A Ninh, nàng muốn nhìn ta c.h.ế. t sao?"
Bùi Khuynh cười nhạo ta, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Nguyệt Ninh hoảng loạn lắc đầu, nước mắt như hoa lê đẫm mưa, nhìn qua yếu đuối đáng thương vô cùng.
"Muội không muốn Bùi lang chết!"
Và rồi, hoàng muội mà ta thương yêu nhất, vì nam nhân đó, đã tự tay cầm dao, rạch nát gương mặt ta.
Máu nóng chảy xuống theo vết thương.
Vừa xin lỗi, nàng vừa lột sạch y phục ta, ném ta vào kỹ viện.
"Hoàng tỷ, thật xin lỗi người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!