Chỉ sau một đêm, tài khoản Weibo của Hứa Duyệt tăng lên hàng triệu lượt theo dõi.
Nhưng tài khoản chỉ có một bài đăng duy nhất:
"Nếu tâm trạng không tốt, có thể đến đây trò chuyện. Chúc mọi người sức khỏe, hạnh phúc và bên người mình yêu đến đầu bạc răng long."
Hàng ngày, dưới bài viết đó xuất hiện vô số bình luận mới:
"Chị ơi, thế giới bên kia có tốt không? Em mệt mỏi lắm, em muốn tìm chị."
"Bé con phía trên ơi, có gì khó khăn cứ nói ra. Dì tuy không giàu nhưng sẽ cố gắng giúp."
"Ung thư đau lắm. Chị đã vượt qua những ngày cuối như thế nào?"
"Học tỷ, em đã khuyên anh ấy quay lại với cuộc sống rồi, chị đừng lo nhé."
"Chị ơi, tuyết đã tan rồi, mau đến chơi cầu trượt với em nhé…"
"Cảm ơn chị. Lúc em gần như không trụ nổi, nhìn chị lạc quan như thế ở những giây phút cuối, em lại muốn cố gắng thêm chút nữa."
Giữa những bình luận ấy, một dòng bình luận được đẩy lên đầu với vô số lượt thích:
"Tôi chưa từng ngừng yêu em.
"Người bình luận: Cố Bồi Tư. Tài khoản của Lưu Niệm vừa đăng tải một video mới. Chỉ trong thời gian ngắn, video đã leo lên top tìm kiếm. Trong video, cô ấy quay lại trại trẻ mồ côi nơi Hứa Duyệt và bọn họ cùng lớn lên. Tiếc là nơi đó đã bị phá bỏ, giờ đã trở thành một nhà trẻ. Cái sân nhỏ từng chứa đầy kỷ niệm 20 năm gắn bó của Hứa Duyệt đã bị san bằng. Cố Bồi Tư đứng một bên, lặng lẽ nhìn. Gió thổi qua, anh không nói lời nào, mãi đến khi Lưu Niệm bước tới, anh mới khẽ hoàn hồn."Anh đến đây làm gì?"
Ánh mắt anh vẫn dán vào nhà trẻ đông đúc:
"Khi cô ấy ra đi, có đau đớn không?"
"Cũng ổn, giống như đang ngủ thôi."
"Vậy sao?
"Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười gượng gạo, nhưng không lâu sau, đôi vai anh run rẩy, nước mắt rơi xuống."Có những lúc tôi tự huyễn hoặc rằng, tất cả chỉ là ảo giác của tôi.
Cô ấy chỉ đang ra ngoài chơi thôi.
Tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Rồi khi tỉnh dậy, tôi sẽ thấy cô ấy vẫn nằm bên cạnh mình.
Tôi chỉ cần lay nhẹ, cô ấy sẽ tỉnh.
Như mọi lần, nhìn tôi và chào buổi sáng.
Nhưng mỗi lần mở mắt ra, tôi lại phải đối diện với sự thật tàn nhẫn này thêm một lần nữa.
Tôi đã thực sự mất cô ấy… mãi mãi rồi.
"Lưu Niệm khựng lại. Giọng cô run run:"Những lời này… quen thuộc thật.
"Cô ấy cũng có lúc quên mất mình là bệnh nhân."
Cố Bồi Tư cúi đầu:
"Có đôi khi, tôi thật sự chỉ muốn chìm trong ảo giác ấy, không bao giờ tỉnh lại.
"Nói xong, anh quay lưng bước đi, một mình dọc theo con đường mòn giữa cánh đồng. Giống như ngày nào anh và một cô gái khác đã từng sóng vai trên con đường đó. Cuộc đời, đôi khi đi mãi, bỗng nhận ra chỉ còn lại một mình. Lưu Niệm quay ống kính về phía nhà trẻ, tiếng cười của cô mang theo chút nghẹn ngào:"Cậu nhìn này, những đứa trẻ ở đây mỗi ngày đều có người đến đón về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!