Phó Duy Nhất nói:
– Đi ăn thôi.
Mặc dù bố mẹ luôn có ý định trói chặt anh ta, thế nhưng anh ta chỉ một lòng ỷ lại Diệp Miễn. Bởi vì anh ta biết, trong thế giới của Diệp Miễn không có Phó Tu Kiệt, chỉ có anh ta.
– Cậu nói xem hai chúng ta có duyên lắm đúng không?
– Tôi thực sự hối hận, tại sao năm ấy người đi mua đá bào không phải là tôi, nếu như người ở lại là anh trai thì tốt biết mấy.
– Diệp Miễn, tôi muốn chuyển đến sống cùng ông.
Thư viện nằm ở giữa trường, hắn đi mãi mới tới. Phó Duy Nhất ngồi ở đại sảnh tầng ba của thư viện, đang cau mày nghiên cứu tư liệu gì đó. Anh ta đứng dậy, xé nát từng tờ tài liệu, quăng vào thùng rác.
Diệp Miễn đã quen với tính cách hũ nút của anh, cũng không hi vọng anh có thể nói gì, cứ thế ngồi xuống tự nhiên như ruồi.
– Màu hoa khác nhau mang ý nghĩa khác nhau, cậu muốn hỏi loại mạn đà la nào?– Đi ăn thôi.
Đồng thời, Phó Duy Nhất cũng từng nghĩ, không thì mang anh trai quay về đây, anh ta nguyện đổi cuộc đời với đối phương, để đối phương cũng cảm nhận được tình yêu vặn vẹo khiến đến ngạt thở này.
Phó Duy Nhất đi được mấy bước chợt quay đầu nhìn Diệp Miễn, bấy giờ mới phát hiện ra mắt cá chân hắn bị thương.
Đáng lẽ Diệp Miễn nên bảo vệ Phó Duy Nhất, bởi vì hắn bảo vệ đối phương mười mấy năm qua, đã sớm quen rồi. Nhưng đối với hắn mà nói, Sầm Khuyết mang một sức hút thần bí khiến hắn không ngừng suy nghĩ muốn tìm hiểu sâu hơn.
Sầm Khuyết lúng túng giơ tay lên xoa mũi, nói:– Chân ông bị sao thế.
Hắn bưng mì quay về, đặt xuống trước mặt Sầm Khuyết, cười nói:– Có lẽ mẹ tôi điên thật rồi. Chắc là tôi nên bớt chút thời gian đưa bà tới bệnh viện khám thử.– Làm việc nghĩa thôi. – Diệp Miễn đuổi theo anh ta – Không sao, đi thôi.
– Tôi muốn ăn bò bít tết.
Mấy năm gần đây, cứ dăm bữa nửa tháng Phó Duy Nhất lại đòi bỏ nhà ra đi, nơi duy nhất có thể đến chính là nhà Diệp Miễn.– Tôi muốn ăn bò bít tết.
Phó Duy Nhất bước chậm lại bên cạnh Diệp Miễn, trút hết cơn bực bội, anh ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
– Làm việc nghĩa thôi. – Diệp Miễn đuổi theo anh ta – Không sao, đi thôi. Bao năm qua vẫn vậy, lặp đi lặp lại, phần lớn thời gian anh ta sống rất vui vẻ, thỉnh thoảng trái tim mới bị bố mẹ bóp nát mà thôi.
Anh quay sang hình xăm trên cổ tay phải của mình, sau đó nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi bước tới cửa hàng hoa bên cạnh. Mặc dù bố mẹ luôn có ý định trói chặt anh ta, thế nhưng anh ta chỉ một lòng ỷ lại Diệp Miễn. Bởi vì anh ta biết, trong thế giới của Diệp Miễn không có Phó Tu Kiệt, chỉ có anh ta.
Phó Duy Nhất gân cổ cố ra vẻ nhẫn tâm nói: Trong thế giới của Diệp Miễn, Duy Nhất chính là Duy Nhất.
Sầm Khuyết không nói gì hết, Diệp Miễn nghe thấy mấy người vừa rồi ngồi nói chuyện lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
– Ông nói xem bao giờ tôi mới có thể đi ăn liên hoan với bạn bè đây? Xong rồi uống một trận tới tận đêm, say bí tỉ mới thôi.
– Tôi muốn ăn bò bít tết.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Diệp Miễn cau mày.– Ừ, tôi mời.
Diệp Miễn mỉm cười, ngồi xuống trước mặt anh, tách đôi đũa dùng một lần:
– Cho bàn chúng tôi thêm hai cái đùi gà.– Tôi còn muốn uống rượu nữa.
Trước lúc đi, hắn còn chỉ vào chiếc đùi gà nằm trong bát Sầm Khuyết:
– Ừ, tôi mời.– Có thể uống một chút rượu vang.
Phó Duy Nhất cười cười:
Thư viện nằm ở giữa trường, hắn đi mãi mới tới. Phó Duy Nhất ngồi ở đại sảnh tầng ba của thư viện, đang cau mày nghiên cứu tư liệu gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!