Vừa công tác xong đã phải tăng ca, nửa đêm nửa hôm về đến nhà còn làm việc nghĩa dẫn tới bị trẹo chân. Diệp Miễn mang theo thương tích đi làm, cuối cùng đến chiều cũng được Giám đốc cho phép nghỉ nửa ngày.
– Làm việc nghĩa thôi. – Diệp Miễn đuổi theo anh ta – Không sao, đi thôi. Ra khỏi công ty, hắn lập tức gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất hỏi anh ta đang ở đâu. Lúc trước đã đồng ý đi ăn bít tết cùng đối phương, nói lời phải giữ lời.
Phó Duy Nhất bước chậm lại bên cạnh Diệp Miễn, trút hết cơn bực bội, anh ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Chuyện khiến anh cau mày không chỉ vì lời nói của Phó Duy Nhất mà còn vì đôi mắt ửng đỏ của anh ta.Tôi đang ở trường.
Phó Duy Nhất nói, Chuẩn bị về nhà.
Cảm xúc của Phó Duy Nhất tới cũng nhanh, đi cũng vội, hai người ăn xong ra ngoài, tâm trạng anh ta đã tốt hơn nhiều.
Diệp Miễn không muốn đi, cảm xúc của Phó Duy Nhất không tốt, bỏ anh ta ở lại đây hắn không yên tâm. Nhưng Phó Duy Nhất kiên trì bắt hắn về, hắn cũng chỉ đành về nhà. Diệp Miễn đứng dưới gốc cây bên đường, mặt trời chói lọi ngay trên đỉnh đầu, thực sự hơi nóng.
Diệp Miễn thầm đặt biệt danh hũ nút cho anh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Sầm Khuyết buông đũa xuống nhìn hắn:
"Vậy tôi qua tìm ông nhé?"
Diệp Miễn nghi ngờ cầm tài liệu qua, phát hiện là một xấp dày liên quan tới tư vấn tìm kiếm trẻ em thất lạc.
Diệp Miễn hứng thú nhìn theo.
Thấy Sầm Khuyết băng qua đường, biến mất ở lối rẽ vào công trường đối diện. Phó Duy Nhất bĩu môi:
"Tôi còn tưởng ông quên mất chuyện này rồi."
– Tôi còn muốn uống rượu nữa.
– Nếu như không dị ứng với cồn thì hôm nay uống với tôi mấy chén. Tám giờ tôi đợi cậu ở chỗ cũ, không gặp không về.
Có bao giờ Diệp Miễn quên mất chuyện mình đã đồng ý với Phó Duy Nhất đâu nào? Trước nay đều là Phó Duy Nhất chơi xấu, Diệp Miễn toàn nghe theo anh ta hết.
Diệp Miễn ăn hoành thánh xong, rút giấy ra lau miệng. Khi đứng dậy còn cười nói:
Cúp máy, Diệp Miễn vẫy một chiếc xe taxi, chạy thẳng về phía trường Phó Duy Nhất.
"Quên sao được, ông đợi tôi ở trường, bây giờ tôi qua liền."
Sầm Khuyết do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
Vậy thôi không đợi nữa. Diệp Miễn hoạt động cổ chân, cảm thấy chân đã đỡ hơn nhiều, hắn mặc áo phông, đeo dép lê, cầm theo chìa khóa và điện thoại bước xuống tầng.
Diệp Miễn thầm đặt biệt danh hũ nút cho anh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Chủ quán mang đùi gà tới cho bọn họ, Diệp Miễn trả tiền luôn, rồi lập tức gắp một cái vào trong bát mì của Sầm Khuyết.
Ăn được một nửa, hắn chợt cảm thấy nội dung trò chuyện của bọn họ có gì đó không đúng, bàn tay cầm thìa sững lại, sắc mặt dần trở nên khó coi.Vậy ông nhanh lên, Phó Duy Nhất nói,
"Tôi đến thư viện đợi ông, ông tới thì đi tìm tôi."
Duy Nhất.
Hoành thánh vừa được bưng lên, ngoài cửa truyền tới tiếng người nói ồn ào. Hắn quay đầu nhìn, là đội công nhân ở công trường bên cạnh.
Tối hôm ấy, bọn họ cùng chạm mặt Sầm Khuyết ở hiệu thuốc, Phó Duy Nhất đã hốt hoảng, Diệp Miễn nhìn thấy rất rõ ràng điều này.
Cúp máy, Diệp Miễn vẫy một chiếc xe taxi, chạy thẳng về phía trường Phó Duy Nhất.
– Nghiên cứu luận văn à? – Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống đối diện anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!