Diệp Miễn không cần nghĩ kỹ cũng biết ai là người mang thuốc tới.
Phó Duy Nhất gân cổ cố ra vẻ nhẫn tâm nói:
Bởi vì anh trai đi lạc, anh ta cũng phải gánh vác rất nhiều chuyện mà vốn dĩ anh ta không phải gánh vác. Nhìn bố mẹ như phát điên, mang tâm lý báo thù, anh ta chỉ mong sao anh trai mình sẽ chẳng bao giờ về nhà nữa, cứ để bọn họ điên tiếp đi.
– Tôi còn muốn uống rượu nữa.– Tôi không uống rượu. Hắn mỉm cười cúi người xách thuốc lên, sau đó nói một câu với hành lang không người: Cảm ơn.
Diệp Miễn không nén nổi cơn bực dọc.
Rõ ràng có ý tốt nhưng lại bị đối xử như vậy, hắn cũng chẳng còn tâm trạng nói tiếp.
Diệp Miễn không muốn đi, cảm xúc của Phó Duy Nhất không tốt, bỏ anh ta ở lại đây hắn không yên tâm. Nhưng Phó Duy Nhất kiên trì bắt hắn về, hắn cũng chỉ đành về nhà.
Khuôn mặt mấy người kia ai ai cũng dính bụi, nhìn qua là biết vừa mới ra khỏi công trường, trong đó có một người nhắc tới thằng ranh họ Sầm, mấy người khác hùa vào nói mấy câu châm chọc khó nghe.
Hắn không biết Sầm Khuyết có còn ở đây nữa hay không, có lẽ đặt thuốc xuống là cậu đi luôn rồi, nhưng lỡ đâu vẫn còn ở đó thì sao?
Sầm Khuyết còn chưa kịp phản ứng gì, Diệp Miễn đã buông đũa xuống đi bưng mì, đồng thời nói với chủ quán:
Hắn mỉm cười cúi người xách thuốc lên, sau đó nói một câu với hành lang không người: Cảm ơn.Giọng Diệp Miễn văng vẳng trên hành lang.
Mấy giây sau hắn nghe thấy âm thanh có người xuống tầng.
– Không cần, ông ở đây tôi không tập trung được. – Diệp Miễn nói – Chân ông thế kia rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay tôi tới tìm ông.
Cúp máy, Diệp Miễn vẫy một chiếc xe taxi, chạy thẳng về phía trường Phó Duy Nhất.– Hóa ra cậu làm ở công trường đối diện. – Diệp Miễn nói – Chẳng trách trước đây chưa từng gặp cậu bao giờ. Phó Duy Nhất đi được mấy bước chợt quay đầu nhìn Diệp Miễn, bấy giờ mới phát hiện ra mắt cá chân hắn bị thương.
Cảm giác này thật kỳ diệu, một người thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, ấy vậy mà rời đi rồi còn quay lại chỉ vì đưa thuốc, hơn nữa còn không chịu xuất hiện.
***
Sầm Khuyết nghiêng đầu, cau mày nhìn hắn, không nói câu nào. Sầm Khuyết không nói gì hết, Diệp Miễn nghe thấy mấy người vừa rồi ngồi nói chuyện lại bắt đầu thì thầm to nhỏ. Bởi vì anh trai đi lạc, anh ta cũng phải gánh vác rất nhiều chuyện mà vốn dĩ anh ta không phải gánh vác.
Nhìn bố mẹ như phát điên, mang tâm lý báo thù, anh ta chỉ mong sao anh trai mình sẽ chẳng bao giờ về nhà nữa, cứ để bọn họ điên tiếp đi.
Diệp Miễn cảm thấy thú vị, hắn khẽ lẩm bẩm cái tên này, quay về phòng rồi, tự dưng hắn cảm thấy có phần chua xót.
– Chắc là mạn đà la.
– Tôi muốn hỏi một chút, đây là hoa gì? – Anh đưa cổ tay có hình xăm cho bà chủ xem.
– Chân ông bị sao thế. Duy Nhất.
Sầm Khuyết không nói gì hết, Diệp Miễn nghe thấy mấy người vừa rồi ngồi nói chuyện lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Phó Duy Nhất bĩu môi: Khuyết.
Trong thế giới của Diệp Miễn, Duy Nhất chính là Duy Nhất.
Ra khỏi công ty, hắn lập tức gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất hỏi anh ta đang ở đâu. Lúc trước đã đồng ý đi ăn bít tết cùng đối phương, nói lời phải giữ lời.
Tới bây giờ, Diệp Miễn chỉ dựa vào trực giác của mình cho rằng người này có quan hệ với nhà họ Phó. Hắn không có bất cứ chứng cứ nào, thậm chí không biết hoàn cảnh gia đình nhà Sầm Khuyết, nhưng tên của hai người vẫn khiến hắn cảm thấy thật châm chọc.
– Tối qua cảm ơn cậu nhé.
Trên đường đến trường, Diệp Miễn nhớ tới Sầm Khuyết. Người đó thường xuyên xuất hiện ở khu vực lân cận, cách ăn mặc như vậy khiến hắn không rõ rốt cuộc người đó làm gì.
Nhớ tới dáng vẻ người đó đánh nhau với công nhân đội thi công, Diệp Miễn day huyệt thái dương, nghi ngờ Sầm Khuyết đã chọc phải phiền phức gì rồi. Đối phương liếc nhìn anh một cái, bước vào với gương mặt không cảm xúc. Sầm Khuyết gọi một bát mì, sau đó ngồi vào vị trí trong góc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!