Chương 5: (Vô Đề)

Sau nửa đêm Diệp Miễn mới ngủ, hắn co người trên sofa, cơ thể không thoải mái.

– Tôi có thể hỏi đây là hình gì không? – Diệp Miễn chỉ chỉ hình xăm bên tay phải anh – Là một bông hoa hả?

Sáu giờ sáng, chuông báo thức vang lên, hắn nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, chỉ đành nhẹ nhàng thu dọn, bữa sáng còn chẳng thèm ăn, hắn đã mang theo tài liệu của chuyến công tác lần này và máy tính bước ra khỏi cửa.

– Tôi không phải người xấu, nếu không cũng chẳng giúp cậu đâu.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo phông màu đen, khóe mắt có vết thương, ủ rũ quẹt đôi dép lê đến quán đồ ăn sáng trước cổng khu nhà.

Trước lúc đi, hắn cho thuốc đau dạ dày vào trong túi đựng máy tính, cuối cùng để lại giấy nhớ cho Phó Duy Nhất.

– Trong nhà có dầu Hồng Hoa. – Diệp Miễn nói – Còn cậu thì sao, đầu gối vẫn còn chảy máu kìa.

Không nằm ngoài dự đoán, cuộc đối thoại lại rơi vào ngõ cụt.

Những năm qua, dẫu cho Phó Duy Nhất gánh vác trọng trách trở thành duy nhất trong nhà, dẫu vậy, suy cho cùng thì vẫn được lớn lên trong sự chiều chuộng, không phải cưng chiều bình thường, mà là cực kỳ chiều chuộng.

Lúc xuống tầng, trời vẫn còn sớm, vốn dĩ Diệp Miễn muốn đến công ty trước sau đó mới xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới mua đồ ăn sáng.

Nhưng trong lúc đứng bên đường đợi xe bus, hắn chợt nhìn thấy người kia.

– Này. – Diệp Miễn dựa vào cửa, hỏi anh – Cậu tên gì thế?

Lần này hắn đã không còn nhận nhầm người.

Người ngoài cửa chần chừ không cử động, cứ đứng đó nhìn hắn.

Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà hắn đột ngột vang lên. Nửa đêm nửa hôm, hắn không nghĩ được ai sẽ tìm tới mình ngoại trừ Phó Duy Nhất.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo phông màu đen, khóe mắt có vết thương, ủ rũ quẹt đôi dép lê đến quán đồ ăn sáng trước cổng khu nhà.

Đoạn đường vốn dĩ chỉ cần đi mười mấy phút, nhưng Diệp Miễn bị trẹo trân, bọn họ rề rà tận hơn hai mươi phút mới về đến nhà.

Nếu như chỉ có bọn họ đánh nhau, Diệp Miễn sẽ không nhìn nhiều làm gì. Song, vấn đề ở đây là, hiện tại trong đám người đánh nhau còn có người kia.

Diệp Miễn chần chừ một lát, thế rồi cũng đi qua đó.

Hắn quay người đi về phía cửa hàng, còn chưa vào trong, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đường đối diện.

Anh đứng xếp hàng ở phía sau, nhìn người đó mua một phần tào phớ thêm ớt và hai thanh quẩy.

Diệp Miễn thầm nghĩ, đã tới nước này rồi, hắn cũng bắt chuyện, không thể ra về tay không được.

Đối phương nằm dưới đất nhìn hắn, nửa gương mặt giấu kính bên dưới bóng cây, thoạt nhìn cơ thể không còn sức sống.

Hắn đợi tới lượt, mua đồ ăn sáng rồi bưng thức ăn của mình đến trước bàn đối phương hỏi:

Đối phương buông câu trả lời, sau đó đi chẳng quay đầu, chỉ để mình Diệp Miễn đứng đó suy nghĩ về cái tên này.

– Cảm ơn.

– Cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?

Đối phương ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Người đàn ông đang ăn sáng phát hiện người ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm bèn cau mày với vẻ mất tự nhiên.

Khi người kia ngước mắt lên nhìn hắn, gương mặt cực giống với Phó Duy Nhất, gần như có thể nói như cùng một khuôn đúc ra. Vì lẽ đó, Diệp Miễn vô thức cau mày, đồng thời trái tim cũng đập nhanh hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!