Chương 45: (Vô Đề)

Diệp Miễn không phải là người tin tưởng số mệnh, thay vì nói mệnh, không bằng nói nhân quả.

– Trước khi đến đây, cậu sống có tốt không? – Diệp Miễn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để hỏi ra câu này. Đây là điều Phó Duy Nhất muốn biết nhất, cũng chính là điều mà bọn họ nghĩ Sầm Khuyết sẽ không trả lời bọn họ.

Cát: Tính ra thì mình cũng là loại người bận tí đã than thở y như Diệp Miễn nói. Than quen miệng rồi =))))

Nhìn xem, ánh trăng khi ấy, chỉ trong một đêm đã hóa thành ánh dương của ngày hôm nay. Sầm Khuyết cụp mi, nghe chừng có suy nghĩ gì đó.

Hắn còn nhớ mang máng khi còn nhỏ đã mở quyển kinh Phật trong nhà ông nội, câu nói

"nhân quả tuần hoàn, sinh sôi không nớt" khiến hắn nhớ mãi.

– Hồi nhỏ đọc thơ, trăng khi tỏ khi mờ, khi tròn khi khuyết. – Sầm Khuyết nói – Khi ấy tôi cảm thấy Thiên Cẩu thật xấu xa, lại còn lén lút ăn mất ánh trăng.– Tối nay cậu hỏi chuyện của Phó Duy Nhất bao lần, tại sao không hỏi tôi? – Diệp Miễn nói – Hỏi tôi đi làm có mệt không, ở một mình có cô đơn không.

Sầm Khuyết nói, lý do anh ở lại thành phố này là do số mệnh.

Sầm Khuyết chần chừ, rồi gật đầu.

Diệp Miễn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Sầm Khuyết, nhiều câu hỏi muốn tìm kiếm đáp án từ phía anh. Chỉ vì hắn quá để ý tới cảm nhận của anh, vì thể không thể cất lời. Hắn cố ý ra vẻ thoải mái như đang nói đùa:

Nhưng Diệp Miễn cảm thấy, cho dù Sầm Khuyết không cố ý tìm về đây, thì cũng vì nơi đây từng là nhà của anh.

Sầm Khuyết bật cười, giống như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, buông xuống tất cả, bằng lòng chia sẻ với Diệp Miễn đôi lời gì đó.

Diệp Miễn cố ý kích anh:

– Bánh trung thu bây giờ cứ như bánh ngọt ấy. Cũng vì là nhà, cho nên mặc kệ có bị ép lưu lạc bao xa, cuối cùng cũng sẽ tìm về nguồn cội.

– Ăn bánh Trung thu thay cơm, sau đó bình thường phải làm gì thì đi làm chuyện đó.

– Nói ra anh sẽ xem thường tôi.

– Không cần đâu, đợi tháng sau phát lương, tôi có thể tự mua một cái.– Nếu như tôi là cậu, có lẽ đã sớm sa đọa rồi.

Nghĩ như vậy, Diệp Miễn cảm thấy trái tim mình càng chua xót hơn.

– Trước đây ở quê thì làm việc đồng áng, phần lớn thời gian đều làm ruộng, sau này ra ngoài làm thuê, việc gì cũng làm.

Diệp Miễn cố ý kích anh:– Trước khi đến đây, cậu sống có tốt không? – Diệp Miễn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để hỏi ra câu này.

Đây là điều Phó Duy Nhất muốn biết nhất, cũng chính là điều mà bọn họ nghĩ Sầm Khuyết sẽ không trả lời bọn họ.

– Tôi chợt nhớ tới một chuyện. – Diệp Miễn ngồi xuống cạnh anh, móc điện thoại ra nói – Lần trước tôi mời cậu đi xem phim nhưng bị từ chối. Ngày mai, ngày kia tôi đều nghỉ, hôm nào cậu tan làm sớm, chúng ta đi xem phim nhé.

Sầm Khuyết nói:

Nghĩ như vậy, Diệp Miễn cảm thấy trái tim mình càng chua xót hơn.– Thế nào là tốt? Thế nào là không tốt?

– Không mâu thuẫn. – Diệp Miễn nói – Tôi có thể hiểu.

Anh nhấp một ngụm trà:

– Trước khi đến đây, cậu sống có tốt không? – Diệp Miễn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để hỏi ra câu này.

Đây là điều Phó Duy Nhất muốn biết nhất, cũng chính là điều mà bọn họ nghĩ Sầm Khuyết sẽ không trả lời bọn họ.

– Các anh đều đón Trung thu như vậy hả?– Tôi cảm thấy bản thân mình sống được đã tốt lắm rồi.

Anh nói: Diệp Miễn nhìn anh, Sầm Khuyết chìm đắm trong màu trăng sáng khiến hắn cảm thấy như gần như xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!