Đối diện với câu nói đùa của quản lý Từ, Diệp Miễn cũng mỉm cười đáp lại:
Quán cà phê phía đối diện vẫn đang bật nhạc, vừa hay là bài hắn và Sầm Khuyết cùng nghe với nhau khi anh ngồi ở đây.
– Đúng thế, cho nên sau này phiền bà chăm sóc Sầm Khuyết nhà chúng tôi nhiều hơn.
– Đến nhà bạn trai rồi, – Diệp Miễn nói – Bạn trai cậu ấy dẫn cậu ấy đi gặp phụ huynh, chắc là đáng tin.
Dứt lời hắn xoay người đi mất, quản lý Từ vẫy tay, mỉm cười quay vào trong cửa hàng.
– Nhưng chưa chắc anh đã thích ăn món tôi nấu.
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, song không nói gì hết.
Hắn tới phòng khách lấy hộp bánh Trung thu ra, chính là hộp bánh Phó Duy Nhất mua ở cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết làm việc.
Sầm Khuyết không muốn nói, dẫu vậy anh không thể chống đỡ được những câu hỏi dồn dập của Diệp Miễn, cuối cùng chỉ đành kể rõ ngọn nguồn cho hắn.
Câu nói đùa thôi mà, đâu ai coi là thật?
Ra khỏi công ty, Diệp Miễn vốn định về nhà ăn tối với bố mẹ, chẳng ngờ buổi chiều hai người họ lại mua vé xé đi thăm nhà bà nội ở thành phố bên cạnh. Ngày mai hắn còn phải đi làm, đương nhiên không thể bôn ba theo cùng, chỉ đành đón Trung thu một mình.
Diệp Miễn thích ai, trong lòng Sầm Khuyết hiểu rõ.
– Muốn ăn gì? – Diệp Miễn xem giờ, cảm thấy đói bụng rồi.
Sầm Khuyết chẳng thể đưa ra đáp án cho câu hỏi này, bởi vì anh không có sở thích đặc biệt hay mong muốn gì.
Diệp Miễn nhấp một ngụm nhỏ cà phê, chắc chắn đây chính là Phó Duy Nhất mà hắn quen.
Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết, hắn có thể cảm nhận được thực ra Sầm Khuyết rất quan tâm Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay khoác vai anh đi tới bên đường:
Tết Trung thu, lại đúng vào giờ cơm tối, muốn ăn một bữa cơm hợp khẩu vị cũng khó.
– Vậy thì nghe tôi nhé.
Sầm Khuyết cau mày:
Hai người bắt xe đi ăn, nhưng đi liên tục mấy quán đều phải xếp hàng dài.
– Tới tìm cậu mà. – Diệp Miễn nói – Tan làm chưa?
Một người muốn cái gì thì sẽ nắm chặt không buông, còn người kia thì như thể không hứng thú với việc khám phá chốn hồng trần.
Sầm Khuyết cảm ơn, cầm lấy túi nhỏ.
Tết Trung thu, lại đúng vào giờ cơm tối, muốn ăn một bữa cơm hợp khẩu vị cũng khó.
– Hiếm khi mới kết bạn thôi mà.
– Siêu thị gần nhà chắc chưa đóng cửa đâu. – Sầm Khuyết nói – Nếu anh không chê thì tôi có thể nấu cho anh.
Diệp Miễn đang do dự có nên đi quán tiếp theo không, nghe Sầm Khuyết nói vậy thì lập tức kéo người ra khỏi cửa hàng.
***
Đứng trên đường gọi xe, sực nhớ tới điều gì đó, Diệp Miễn không về thẳng nhà mà tới cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!