Phó Duy Nhất nhấn mạnh vào từ chết, mạnh tới mức nó trở thành quả cân nghìn cân đè nặng lên trái tim Diệp Miễn.
– Tại sao cứ nằng nặc phải trả cho tôi? – Diệp Miễn nói đùa – Làm như cãi vã sau này không thèm nhìn mặt nhau nữa không bằng.
Sầm Khuyết gật đầu.
– Đừng nói những lời như vậy. – Diệp Miễn uống một ngụm cà phê – Chết chết cái gì.
– Vậy thì nghe tôi nhé.
Hắn đưa điện thoại cho Sầm Khuyết:
– Con người ai rồi cũng sẽ chết. – Phó Duy Nhất nói – Có người sống tạm bợ cho tới già, có người bất hạnh mất sớm. Ai biết được chúng ta sẽ là người sống tạm bợ hay là người bất hạnh kia.
Sầm Khuyết sững người:
Sầm Khuyết cau mày, song không nói nhiều.
Dứt lời hắn xoay người đi mất, quản lý Từ vẫy tay, mỉm cười quay vào trong cửa hàng.
Anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt mỉm cười, vừa đứng dậy vừa nói:
Sầm Khuyết do dự một lát, không thể thốt ra miệng lời muốn nói.
Diệp Miễn không có anh em ruột, không thể đồng cảm sâu sắc với tình cảm của anh, song hắn biết rằng, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, dẫu cho người trước mắt tên là Sầm Khuyết hay Phó Tu Kiệt, thì gốc rễ của anh ở thành phố này, và gốc rễ ấy vẫn quấn chặt lấy Phó Duy Nhất.
– Tóm lại, nhân lúc còn sống, có cơ hội thì làm rõ tất cả những chuyện muốn làm rõ. Ví dụ như ông yêu ai, ví dụ như…
Mất liên lạc với người khác là một chuyện quá dễ dàng.
Anh ta cầm điện thoại lên, uống sạch chút cà phê còn trong tách, khi buông tách xuống mới nói với Diệp Miễn:
– Làm sao tôi biết được?
Quản lý Từ mỉm cười giục bọn họ về nhanh lên, Diệp Miễn kéo Sầm Khuyết đi rồi, còn quay đầu lại nói cảm ơn với cô.
– Ví dụ như, làm tình thoải mái cỡ nào.
Anh ấy tới đón tôi rồi, bye.
Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết hơi ngây người, sau đó ngước mắt nhìn hắn.
Sầm Khuyết rất đắn do, anh không muốn nhận đồ của người khác nữa.
Phó Duy Nhất đi thẳng không quay đầu lại, Diệp Miễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xắn tay, đeo kính đang bước về phía này.
– Không cần.
Hắn cứ nhìn người kia, sau đó thấy Phó Duy Nhất chạy ra ngoài, ôm lấy người kia ngay trước mắt bao người.
– Tất nhiên không phải. – Quản lý Từ nói – Ban ngày chúng tôi đã ăn bánh Trung thu rồi.
Sầm Khuyết cười nói:
Người qua đường liếc mắt về phía bọn họ, nhưng Phó Duy Nhất chẳng quan tâm, hơn nữa người đàn ông được anh ta ôm chỉ cúi đầu nhìn anh ta cười.
Sầm Khuyết nhìn chiếc ly đóng gói tinh xảo, lòng hơi do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!