Chương 4: (Vô Đề)

Diệp Miễn có thể cảm nhận được cảm xúc của Phó Duy Nhất không ổn. Nguyên nhân là gì thì hắn cũng đoán được mấy phần.

Quả thực rất giống Phó Duy Nhất, giống ở gương mặt, giống ở bề ngoài, cảm giác này khiến người ta thoạt nhìn rất dễ nhận nhầm nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ lập tức nhận ra bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Người phía trước đi rất vội, giống như lữ khách đang chạy cho kịp chuyến xe đêm sắp chuyển bánh.

Diệp Miễn tay kéo vali, tay ôm bụng, cố gắng theo sau.

Trước khi vào khu nhà, Diệp Miễn quay đầu nhìn về phía bọn họ vừa đi tới, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển hiệu của nhà thuốc, không ai vào cũng không ai ra.

Trước khi vào khu nhà, Diệp Miễn quay đầu nhìn về phía bọn họ vừa đi tới, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển hiệu của nhà thuốc, không ai vào cũng không ai ra.

Anh trai đi mua, trong siêu thị không có, anh trai bèn bảo người em đứng chờ ở cổng, cậu bé sẽ tới cửa hàng khác xem thử.

– Không sao, đau dạ dày. – Diệp Miễn nói – Ông vào mua đi. Phó Duy Nhất đứng trong cổng khu nhà, lạnh mặt nói:

– Nhưng lần này tôi nghiêm túc. – Phó Duy Nhất cau mày – Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bọn họ theo sát đến chết.

– Đừng nhìn nữa, đi thôi.

Cô gái làm ca ở hiệu thuốc tận tình khuyên bảo anh đi bệnh viện khám thử, bị thương ở mắt không phải chuyện nhỏ. Diệp Miễn thở dài một tiếng thật khẽ, dẫn người lên tầng.

Anh ta vừa nói ra miệng, hai người đều dừng bước.

Vừa về đến nhà, Diệp Miễn đã cởi giày thuận tay để tạm vali xuống rồi vào bếp rót nước uống thuốc. Còn Phó Duy Nhất đi thẳng vào trong phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn nói:

Cũng vì khi còn nhỏ bố mẹ làm việc bận rộn, thường xuyên bỏ hắn ở nhà một mình khiến hắn cảm thấy một mình ở trong căn nhà quá rộng, hắn không thích.

Đứng ngoài ban công có thể nhìn thấy công trường xây dựng trạm tàu điện đối diện. Tháng trước bắt đầu thi công, chẳng biến đến khi nào thì mới xây dựng xong. Gần đây vì nguyên nhân thi công mà sáng sớm ra đã ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mấy người cao tuổi phàn nàn bên dưới.

Phàn nàn thì phàn nàn là vậy, mọi người vẫn rất vui với chuyện này. Dù sao kể từ lúc có trạm tàu điện ở đây, giá phòng khu này tăng lên theo gấp bội, nhà nhà đều mừng.– Tôi ngủ đây.

Diệp Miễn dựa cửa sổ, nhìn phòng ngủ tới ngây người. Nghĩ tới người có tướng mạo giống Phó Duy Nhất. Đã ba lần rồi, ba lần người ấy đều mặc bộ quần áo kia, từ đầu tới cuối đều mang dáng vẻ lạnh lùng.

Song, Diệp Miễn chẳng ngủ được, hắn lo cho Phó Duy Nhất. Diệp Miễn uống thuốc, hỏi anh ta:

Có lẽ không phải Phó Tu Kiệt, trên thế giới này đâu có chuyện trùng hợp đến thế.

– Đã hơn hai mươi năm qua, tôi cũng sắp ba mươi tới nơi, tại sao bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện ấy? Diệp Miễn ngây người, cũng quay đầu nhìn hiệu thuốc, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương qua lớp cửa kính.– Ông không đánh răng rửa mặt hả?

Đúng lúc này cửa hiệu thuốc mở ra, Phó Duy Nhất đứng bên ngoài ăn kem hỏi tại sao hắn vẫn chưa xong. Diệp Miễn nhìn anh ta:– Không.

Ai ngờ không phải như vậy.

Trước đây Phó Duy Nhất không tên là Phó Duy Nhất.– Tắt đi. – Phó Duy Nhất nói – Phiền lòng. Sau đó, không còn âm thanh nào truyền ra nữa.

Diệp Miễn kéo theo vali, mở cửa hiệu thuốc bên cạnh. Không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy người kia.– Ông cũng nên hiểu cho bọn họ, bao nhiêu năm qua bọn họ sống không dễ dàng gì.

Diệp Miễn biết tâm trạng của anh ta không tốt, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hành lý, khi đánh răng rửa mặt cũng cố gắng nhỏ tiếng.

Phó Duy Nhất không vui, nhưng khi lên xe vẫn ngoan ngoãn gửi tin nhắn cho bố mình.

Sau đó, không còn âm thanh nào truyền ra nữa. Hắn sống trong một căn phòng nhỏ tầm năm chục mét vuông mua sang tay từ hai năm trước.

– Tôi đâu phải trẻ con, sao đi đâu cũng báo cáo với bố như vậy! – Phó Duy Nhất phản đối.

Diệp Miễn trở mình, vẫn cảm thấy phiền lòng, cộng thêm dạ dày không thoải mái, hắn ngồi bật dậy, ra ngoài ban công hóng gió.– Nhưng lần này tôi nghiêm túc. – Phó Duy Nhất cau mày – Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị bọn họ theo sát đến chết.

Căn phòng không cũ, trang hoàng cũng không tệ, chẳng qua chỉ hơi nhỏ. Mỗi lần Phó Duy Nhất đến đây đều phàn nàn rằng tại sao hắn không mua căn nào rộng hơn.

– Chẳng thể như thế cả đời được đâu nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!