Chương 39: (Vô Đề)

Lời Phó Duy Nhất nói nửa thật nửa giả, anh ta đã bắt đầu giữ bí mật với Diệp Miễn.

Nhìn theo góc độ nào cũng thấy Phó Duy Nhất quá mức qua loa.

Trong khoảng thời gian này anh ta đã học được cách trưởng thành.

Đều là cát trong tay, càng muốn nắm chặt thì càng nhanh chóng vụt mất.

Diệp Miễn đi phía sau hai người, nhìn Sầm Khuyết mất tự nhiên khi bị Phó Duy Nhất khoác vai.

Đến lúc ấy, sợ rằng anh ta sẽ không còn là duy nhất của Diệp Miễn nữa, dường như càng dùng mọi thủ đoạn giữ đối phương lại thì càng đẩy đối phương ra xa.

Anh đứng một bên thu dọn, Diệp Miễn và Phó Duy Nhất mỗi người xách một hộp bánh trung thu đi trả tiền.

Anh ta thực sự không yêu Diệp Miễn, nhưng cũng thực sự yêu Diệp Miễn.

– Tôi vốn dĩ là thế. – Phó Duy Nhất nói – Trước giờ tôi chưa từng nói mình là người tốt.

Không yêu bởi vì anh ta không có sự rung động của tình yêu. Yêu bởi vì bao nhiêu năm qua, đối với anh ta mà nói, Diệp Miễn giống với một người đảm nhiệm nhân vật anh trai thay cho Phó Tu Kiệt.

Diệp Miễn chẳng khác nào anh trai ruột của Phó Duy Nhất, anh ta không có sở thích gì kỳ quái, không thể nảy sinh dục vọng với anh trai mình.

Khi anh ta biết Diệp Miễn yêu mình, phản ứng đầu tiên là giả ngốc, giả vờ không hay biết gì.

Ba người bước vào cửa hàng bánh ngọt, quản lý Từ còn cảm thấy ngạc nhiên.

Một khi vạch trần chuyện này, từ đó trở đi hai người sẽ chẳng thể nào quay về như trước đây được nữa. Hai người sẽ chỉ càng ngày càng xa nhau, Phó Duy Nhất thực sự sợ hãi chuyện này sẽ xảy ra, cho nên bao nhiêu năm nay, anh ta đã ép buộc chiếm cứ lấy vị trí thân thuộc nhất bên cạnh Diệp Miễn.

Anh ta biết mình ích kỷ, nhưng anh ta ích kỷ như vậy đấy.

Cho tới khi phát hiện ra, anh ta đã chẳng thể làm gì.

– Hả? – Phó Duy Nhất mỉm cười – Không phải không có, là không muốn cho em đúng không?

Sự xuất hiện của một người đã phá vỡ thế cân bằng vốn có. Cái ngày mà Diệp Miễn nhận nhầm Sầm Khuyết thành Phó Duy Nhất, cũng là ngày cuộc sống của anh ta va phải đá ngầm.

Có một khoảng thời gian, anh ta thầm oán hận không thôi.

Oán hận bố mẹ, oán hận Diệp Miễn, oán hận Sầm Khuyết, cũng oán hận bản thân mình.

Trước khi chuyển ra khỏi nhà, anh ta hoàn toàn ngả bài với bố mẹ mình, không phải vì vấn đề thủ dâm, mà do bố mẹ nói rằng anh ta không xứng có được cuộc đời của riêng mình.

Vì anh ta mà anh trai mất tích, cho nên anh ta không xứng đáng có cuộc đời của riêng mình.

Phó Duy Nhất khóc không dừng được.

– Nhà anh ta?

Vốn dĩ anh ta đã nghĩ không bằng chết quách đi cho xong.

Song, anh ta không chết.

Song, anh ta không chết.

Tối ngày hôm nó, anh ta rời khỏi nhà trong sự oán giận. Lần đầu tiên anh ta không biết mình phải đi đâu.

Sầm Khuyết không phải diễn viên, có giả vờ bình tĩnh tới mức nào đâu vẫn sẽ lộ ra sơ hở.

Trước đây, mỗi lần anh ta cãi vã với bố mẹ đều tới chỗ Diệp Miễn. Nhưng lần này không được, anh ta đã nói mấy lời độc địa với Diệp Miễn, đối phương cũng chẳng tới tìm anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!