Phó Duy Nhất nói:
– Lên xe.
Phó Duy Nhất liếc mắt nhìn hắn với vẻ không vui:
– Em đã sống thận trọng hai mươi năm nay, bây giờ mới muốn nổi loạn một lần.
Đôi mắt Sầm Khuyết thoáng chột dạ, anh nói:
Khi nói câu này, anh ta nhìn sang Sầm Khuyết.
– Vậy bình thường anh liên lạc với người khác kiểu gì? – Phó Duy Nhất hoàn toàn không có ý định dừng tại đây – Anh không liên lạc với người nhà hả?
– Hôm nay ông cố ý nói với Sầm Khuyết những điều kia bởi vì ông có suy tính gì hả?
Sầm Khuyết khẽ cau mày, Diệp Miễn ngồi cạnh lên tiếng:
Diệp Miễn cảm thấy đau đầu.
– Sao chưa từng nghe thấy ông nhắc tới vậy nhỉ?
– Tôi chỉ biết khi ở bên anh ấy, tôi có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của mình, như vậy là đủ rồi.
Vốn dĩ anh ta đã nghĩ không bằng chết quách đi cho xong.
Nghe hắn hỏi vậy, Sầm Khuyết mới sực nhớ ra chuyện Diệp Miễn thích Phó Duy Nhất.
– Là cấp trên của ông.
– Sau đó mẹ tôi cảm thấy tôi làm bẩn phòng của anh trai nên đánh tôi. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, đóng cửa thủ dâm không được sao?
Lẽ nào còn phải mở cửa ra cho bọn họ nhìn?
– Đâu phải chuyện gì tôi cũng nói với ông. – Phó Duy Nhất cắn một miếng bánh hoàng kim – Ông nào phải anh trai tôi.
– Không ngủ với nhau thì tốt. – Phó Duy Nhất chẳng thèm để ý phản ứng của hắn – Đó là anh trai tôi, không thích thì đừng đùa cợt.
– … Được thôi, Sầm Khuyết, cậu tự nói đi.
Sầm Khuyết và Diệp Miễn nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là bất đắc dĩ.
– Tôi không quan tâm chuyện anh ấy có nhận bố mẹ hay không, nhưng anh ấy phải nhận tôi. Tôi phải cố gắng trả hết tất cả những gì mình còn nợ cho anh ấy, bằng không, có chết tôi cũng chẳng thể nhắm mắt.
Phó Duy Nhất ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi:
Bầu không khí trong bữa cơm này rất kỳ quái, khi ra về, Phó Duy Nhất đi giữa Sầm Khuyết và Diệp Miễn.
Bao nhiêu năm qua, Diệp Miễn luôn cưng chiều Phó Duy Nhất, chuyện lớn chuyện bé đều do anh ta quyết, dung túng anh ta quá đà, rất ít khi nghiêm túc thế này.
Diệp Miễn nâng tách bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm Phó Duy Nhất, muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt ấy.
Ngón tay anh ta khẽ xoa xoa chiếc tách:
– Anh, anh cho em số điện thoại đi. – Phó Duy Nhất thực sự bắt đầu gọi anh – em với Sầm Khuyết thật, anh ta vừa gọi như vậy, não Sầm Khuyết tức thì chết máy.
– Tại sao không thể?
Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!