Chương 36: (Vô Đề)

Diệp Miễn buông đũa xuống. không ăn nổi nữa.

Hắn muốn ngăn Phó Duy Nhất lại, nhưng ngay sau đó nghe thấy anh ta nói:

Ngay từ khi mới quen biết Sầm Khuyết, anh đã mang tới cho Diệp Miễn cảm giác rất lạnh, biểu cảm lạnh, ánh mắt lạnh, hành động xử sự cũng lạnh.

Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn mới hiểu anh không quen thân thiết với người khác, luôn giữ khoảng cách với mọi người theo thói quen, chẳng qua Diệp Miễn chưa bao giờ thấy Sầm Khuyết nhìn một ai với ánh mắt thế này.

– Sẽ khiến rất nhiều cuộc đời xảy ra thay đổi.

Chỉ còn hai người ở riêng với nhau, Diệp Miễn hỏi:

Phó Duy Nhất uống một ngụm nước, siết chặt cốc:

– Giống như em, từ hồi đó em đã chẳng bao giờ ăn món Hồ Nam nữa. Em cảm thấy anh trai cũng vậy, có lẽ sau này anh ấy sẽ chẳng còn nhớ chuyện mình từng thích ăn bánh hoàng kim nữa rồi.

Phó Duy Nhất cố gắng ổn định cảm xúc, anh ta rất muốn nói cho Diệp Miễn chuyện đã xảy ra với mình mấy ngày nay, nhưng Sầm Khuyết đang ở đây, anh ta không nói được thành lời.

Dứt lời, vành mắt anh ta ửng đỏ.

Không muốn để người đối diện phát hiện, anh ta cụp mi, nhìn cốc nước.

– Anh có thích ăn món Hồ Nam không?

– Xin lỗi, có lẽ vì hai chúng ta rất giống nhau, khiến em chợt nhớ tới anh trai. – Phó Duy Nhất áp chế nghẹn ngào – Bao nhiêu năm qua, có đôi khi em rất mong anh ấy trở về, có đôi khi lại rất sợ, nhưng anh có biết chuyện em muốn làm nhất là gì không?

Sầm Khuyết cúi đầu nhìn bát của mình, không nói một lời.

Anh ta lau mặt, cười khổ:

Phó Duy Nhất nói:

– Trước đây chưa từng ăn.

– Em muốn hỏi anh ấy có hận em không?

Nói đến đây, một giọt nước mắt của Phó Duy Nhất từ từ lăn xuống, rơi xuống cốc nước.

Nước mắt hòa tan trong cốc, Phó Duy Nhất cảm thấy sẽ không tìm được nó nữa, tựa như đứa trẻ có vẻ ngoài y hệt anh ta biến mất trong biển người năm ấy.

– Duy Nhất… – Diệp Miễn vẫn không nỡ nhìn anh ta khóc, rút một tờ giấy đưa qua.

Từ đầu tới cuối Sầm Khuyết đều ngồi im không nhúc nhích, không nói lấy một lời, chỉ cúi đầu lắng nghe.

– Tại sao em lại nằng nặc đòi ăn đá bào kia chứ? – Phó Duy Nhất vươn tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt – Nếu như em không bắt anh ấy đi mua đá bào cho em, tan học bọn em có thể cùng lên xe, chuyện ấy sẽ không xảy ra.

– Hỏi nhân viên phục vụ xem nhà vệ sinh ở đâu nhé.

– Số mệnh rồi. – Sầm Khuyết im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói có ba từ.

– Vậy hả? – Phó Duy Nhất mỉm cười nhìn anh – Tại sao?

– Không phải số mệnh, số cái gì cơ? Số mệnh của anh ấy là làm anh trai của em, phải trưởng thành cùng em mới đúng.

Hai đứa em sẽ cùng lên đại học, cùng tốt nghiệp, ai mà bắt nạt em sẽ có anh ấy chống lưng, anh ấy đổ bệnh sẽ có em chăm sóc, đây mới chính là số mệnh bọn em nên có. – Phó Duy Nhất hít sâu một hơi – Những chuyện xảy ra sau đó không phải số, mà là sai lầm.

Có tốt không?

Diệp Miễn cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu Phó Duy Nhất đang định làm gì rồi, anh ta đang muốn dùng lời nói khiến Sầm Khuyết buông bỏ phòng bị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!