Tay Diệp Miễn run lên, suýt nữa đã đổ rượu lên người.
Phó Duy Nhất hỏi Sầm Khuyết:
– Có ý gì?
– Ông cảm thấy không thể tin được chứ gì?
Phó Duy Nhất dựa vào lưng ghế nhìn hắn:
– Nghĩa đen.
Diệp Miễn buông cốc xuống, nhìn chằm chằm Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất bảo Sầm Khuyết gọi món, Sầm Khuyết không cầm lấy thực đơn:
– Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này mà thôi. – Phó Duy Nhất nói – Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy, làm gì có chuyện một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống giống y hệt tôi.
Diệp Miễn cũng không tin.
Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Diệp Miễn thảng thốt. Gần đây hắn đã bắt đầu ép buộc bản thân đừng nghĩ về quan hệ của Sầm Khuyết và Diệp Miễn thêm nữa. Hai người họ, một người không mong anh trai mất tích của mình trở về, một người luôn miệng nói rằng bản thân có một gia đình hoàn chỉnh.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng chẳng tới lượt hắn phải quan tâm.
– Em muốn hỏi anh ấy có hận em không?
Phó Duy Nhất ngưng cười, mím chặt môi, uống sạch canh trong bát.
– Tôi đã từng kể với ông chuyện tôi tìm gặp anh ta rồi đấy, cho nên muốn kiếm chút gì mang đi làm xét nghiệm cũng không khó.
– Ông đã xét nghiệm DNA rồi hả?
***
Anh ta gọi nhân viên tới chọn món, vừa chọn vừa nói:
– Cũng từa tựa như thế. Bởi vì con đường lấy mẫu không hợp pháp cho nên không thể xét nghiệm bằng phương pháp chính quy. – Phó Duy Nhất nói – Nhưng chuyện này đâu thể làm khó tôi, có người bằng lòng giúp đỡ.
Anh ta uống một ngụm nước:
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn anh ta.
– Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao anh ta lại không chịu thừa nhận.
Đúng, nếu như là thật, tại sao không thừa nhận.
Diệp Miễn cũng rất kinh ngạc:
Diệp Miễn cau mày.
– Không sao, tự dưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ ăn gì.
Đang lúc nói chuyện thì Sầm Khuyết quay trở lại.
– Cho nên hiện tại ông muốn nhận thân với cậu ấy hả?
– Tôi dọn ra khỏi nhà rồi. – Phó Duy Nhất nói – Bọn họ cản tôi cũng vô ích, lấy cái chết ra ép tôi cũng vô ích, còn không chuyển đi, người chết sẽ là tôi đây này.
– Tôi không nói như vậy. – Phó Duy Nhất nhìn chằm chằm cốc nước, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên đó – Anh ta có về nhà hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng không phải duy nhất trong cái nhà này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!