Chương 33: (Vô Đề)

Bác sĩ dặn Diệp Miễn truyền dịch ba ngày liên tiếp, nhưng Diệp Miễn không chịu nghe. Ngày mai hắn về nhà rồi, về nhà thì mẹ hắn sẽ theo sát hắn, lấy đâu ra cơ hội đi truyền dịch.

Hơn nữa, tới lúc ấy trên mu bàn tay hắn sẽ xuất hiện vết kim bắt mắt, một cái thì hắn còn có thể che dấu, nhiều hơn thì nghĩ tới thôi hắn cũng cảm thấy chột dạ rồi.

Những chuyện gần đây khiến hắn rối mù, những tưởng rằng có thể giải khai khúc mắc vậy mà cuối cùng lại thành thắt nút chết.

Một đêm không ngủ, Diệp Miễn về nhà, việc đầu tiên hắn làm là tắm rửa thay quần áo, rồi xuống dưới ăn cơm khi trời vừa sáng, sau cùng là tới công ty.

Diệp Miễn ngồi trên sofa ngắm chiếc điện thoại, qua một lát, hắn mở ra, trong danh bạ vẫn chỉ có số điện thoại của một mình hắn. Nhưng hắn xấu hổ chứ y tá người ta chẳng quan tâm, người ta còn thấy cả tá ấy chứ.***Bác sĩ tức giận, nói hắn không biết quan tâm tới sức khỏe của mình.

Còn tìm ai được nữa đây?

– Sao cậu lại qua đây?

Diệp Miễn rất hổ thẹn về chuyện này, bởi vì hắn biết Phó Duy Nhất rất cần hắn, rất cần tình cảm của hắn. Bác sĩ khai đơn thuốc trong một ngày, không ngờ còn phải tiêm thuốc hạ sốt, đã thế còn tiêm vào mông.

Tình cảm vô vọng của Diệp Miễn bị mài mòn qua ngày ngày đêm đêm, dần dần thay đổi, hắn không còn kiên nhẫn với Phó Duy Nhất, cũng chẳng còn dung túng vô lý với anh ta như trước đây nữa.

Sầm Khuyết vừa rời khỏi phòng nghỉ thì Phó Duy Nhất bước vào. Diệp Miễn cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, một người sắp ba mươi tuổi rồi còn phải cởi quần cho y tá nhìn, xấu hổ chết được.

– Thay thuốc chưa?

Sầm Khuyết từ chối lời mời của Diệp Miễn. Nhưng hắn xấu hổ chứ y tá người ta chẳng quan tâm, người ta còn thấy cả tá ấy chứ.

Diệp Miễn nhìn chằm chằm điện thoại mãi lâu, sau đó mặc áo ngủ, đeo dép lê, cầm theo chìa khóa xuống tầng.

Tay giơ lên, kim đâm xuống, Diệp Miễn thấy cơ bắp nửa bên mông của mình trở nên cứng đờ.

Tay trái Sầm Khuyết vẫn quấn băng, Diệp Miễn nhìn thấy bèn hỏi: Tiêm thuốc hạ sốt xong, Diệp Miễn nhịn đau tới phòng nghỉ ngơi chờ truyền dịch.

Sầm Khuyết luôn phủ nhận bản thân mình là Phó Tu Kiệt, song Diệp Miễn vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Dẫu vậy, đứng trên lập trường của một người ngoài, hắn cũng không thể làm gì.

Phó Duy Nhất hỏi hắn:

Chẳng phải ông đã không còn thích tôi nữa rồi sao?

Là giấy nợ lúc trước Sầm Khuyết viết cho hắn, quần đã giặt qua, chữ trên giấy nợ trở nên mơ hồ chẳng còn nhìn rõ, nhưng Diệp Miễn biết rằng chính là tờ giấy ấy.

– Thuốc, có lạnh không?

Thời tiết này quả thực rất nhiều người cảm cúm, hắn đi quanh ba phòng nghỉ ngơi mới tìm được một vị trí ở góc.

– Quản lý Từ.

– Chậc, nhân viên nhà tôi, tôi gọi đi cùng khiến ông không vui à? Mặc dù đã tiêm thuốc hạ sốt, song cơn sốt chưa thể hạ xuống nhanh đến vậy. Diệp Miễn khó chịu, dựa vào tường mơ màng buồn ngủ.

Sầm Khuyết đứng ở đó, không hốt hoảng, chỉ bình tĩnh nói: Y tá nhanh chóng bước vào, đứng giữa phòng nghỉ gọi tên Diệp Miễn.

Trên đường đi, hắn trả lời tin nhắn của Phó Duy Nhất: Làm bạn bè bao nhiêu năm, nói chuyện thích hay không thích làm gì, gần đây tôi hơi bận, khi nào rảnh tôi mời ông ăn cơm.

Phó Duy Nhất viết:

Từ nhỏ tôi đã rất cố gắng sống, cố gắng học tập, cố gắng cho bố mẹ vui lòng, bởi vì tôi biết, tôi phải sống một cuộc đời với chiều dài và rộng gấp đôi, tôi phải cố gắng hơn bất cứ ai.

Diệp Miễn đang gà gật lập tức giật mình tỉnh, giơ tay lên.

Bác sĩ dặn Diệp Miễn truyền dịch ba ngày liên tiếp, nhưng Diệp Miễn không chịu nghe. Ngày mai hắn về nhà rồi, về nhà thì mẹ hắn sẽ theo sát hắn, lấy đâu ra cơ hội đi truyền dịch.

Hơn nữa, tới lúc ấy trên mu bàn tay hắn sẽ xuất hiện vết kim bắt mắt, một cái thì hắn còn có thể che dấu, nhiều hơn thì nghĩ tới thôi hắn cũng cảm thấy chột dạ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!