Không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Miễn trở nên vừa yêu vừa sợ Phó Duy Nhất.
Tôi…Nhìn thấy cái tên Duy Nhất hiển thị trên màn hình, hắn sững người giây lát rồi từ từ chuyển sang cau mày, dự cảm chẳng lành dâng lên trong hắn.
– Tôi cũng không có thói quen ăn khi xem phim vì luôn cảm thấy chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới việc thưởng thức điện ảnh. Sầm Khuyết cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, cất tiếng hỏi:
"Đang ở đâu mà không nghe thấy?"
Phó Duy Nhất nói,
"Bây giờ ông đang ở đâu?"
– Anh không nghe à?
Phó Duy Nhất càm ràm: Sao giờ mới nghe?
– Sao cậu không giữ lại cho mình? – Diệp Miễn hỏi. Giọng nói của Sầm Khuyết đã kéo linh hồn bay xa của Diệp Miễn về, hắn bất giác căng thẳng.
– Năm giờ.
Hai người xuống tầng, gọi xe đi tới đó, năm sáu phút đã tới rạp chiếu phim rồi. Phó Duy Nhất càm ràm: Sao giờ mới nghe?
– Vậy thì đi xem phim với tối nhé. – Diệp Miễn vào phòng cất bánh đi, sau đó cầm theo chìa khóa và ví tiền, vòng tới huyền quan thay giày – Tôi cũng đang định ra ngoài đây.
Hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi, hắn cũng không muốn ăn bánh mì, vì thề cầm theo chìa khóa xuống dưới tầng.
"Vừa nãy không nghe thấy."
Sầm Khuyết từ chối nhưng Diệp Miễn nói tiếp:
"Đang ở đâu mà không nghe thấy?" Phó Duy Nhất nói,
"Bây giờ ông đang ở đâu?"
– Tại sao cậu lại tới đây? – Người đứng ngoài cửa là Sầm Khuyết, điều này khiến Diệp Miễn vô cùng ngạc nhiên – Vào đi.
Hắn trở mình, mò điện thoại bên dưới gối đầu ra, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết.
Diệp Miễn khe khẽ liếc sang phía Sầm Khuyết, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình.
Khi thanh toán hắn hỏi Sầm Khuyết:
Bọn họ đi mua đồ uống, Diệp Miễn hỏi: Vì thế, dẫu Diệp Miễn biết rõ bản thân đang quan tâm Sầm Khuyết quá mức, nhưng khi ăn sáng xong về đến nhà, hắn vẫn chuẩn bị qua qua rồi xuất phát tới cửa hàng bánh ngọt.Sao thế? Diệp Miễn hỏi, Có chuyện gì à?
Diệp Miễn gật đầu, trước lúc đi còn do dự hỏi:
Hắn trở mình, mò điện thoại bên dưới gối đầu ra, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết. Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa:
"Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?"
Diệp Miễn sửng sốt, Phó Duy Nhất ở đầu dây bên kia tức giận hỏi hắn đang ở đâu, Sầm Khuyết bên này đã mỉm cười vẫy tay với hắn.
– Dạo này cơ bắp của tôi không hiện rõ nên tôi cần phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn.
Diệp Miễn càng nhíu chặt mày.
Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa:
"Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?" Bây giờ tôi… Trong thời gian ngắn, Diệp Miễn không biết nên đối phó với chuyện này thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!