Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.
Diệp Miễn luôn cảm thấy Sầm Khuyết thuộc dạng điển hình của kiểu người không dễ gần gũi với người khác, càng không dễ tin tưởng người khác. Nhưng bọn họ vừa mới quen nhau không bao lâu, vậy mà Sầm Khuyết có thể nói ra lời như vậy khiến hắn thực sự bất ngờ.
Diệp Miễn không tin.
Diệp Miễn dẫn anh bước vào cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng này mới khai trương tuần trước, diện tích rất lớn, nhưng lại chẳng có mấy nhân viên. Tâm trạng Diệp Miễn rất tốt, cảm thấy mình bận rộn một hồi cũng xứng đáng.
Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.
– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?
Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười. Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:
Khi viết đến địa chỉ, Sầm Khuyết chỉ viết đơn giản mỗi tên đường, dường như đang cố ý che giấu gì đó.
– Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ tới. – Diệp Miễn hơi nghiêng người, để Sầm Khuyết lộ mặt. Sầm Khuyết nói: Diệp Miễn luôn cảm thấy lòng mình hụt hẫng sao sao, nếu như điều kiện nơi ở không quá tệ thì đâu cần thiết phải giấu giếm như vậy.
Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.
Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.
Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.
Không biết tại sao, nhìn thấy Sầm Khuyết vụng về điền sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cảm thấy chua xót.
– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.– Chẳng phải cậu đang không có việc làm hay sao?
Chờ khi Sầm Khuyết điền xong, đưa cho Quản lý Từ, đóng nắp bút vào rồi anh mới vô thức thở phào một hơi.
Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.
– Vậy đợi tôi một lát.
Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với quản lý Từ:
– Không sao, anh giới thiệu thì chắc chắn tốt hơn công việc trước đây.
Hắn nhìn tay Sầm Khuyết:– Bên này, quán phía trước ấy.– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?– Ông mời hả?
Diệp Miễn dẫn anh bước vào cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng này mới khai trương tuần trước, diện tích rất lớn, nhưng lại chẳng có mấy nhân viên.
– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua. Quản lý Từ đưa sơ yếu lý lịch cho người trong cửa hàng, dặn mang vào văn phòng cho cô.
Hai người đồng thời nhìn sang phía Diệp Miễn.
Diệp Miễn đành nói:– Tất nhiên là tôi mời rồi. – Diệp Miễn nói – Bà chọn chỗ đi, hôm nay ăn thoải mái.
Anh nhét đồ ăn đã đóng gói vào tay Sầm Khuyết:
Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền. Sầm Khuyết lúng túng nhìn Diệp Miễn, chần chừ một lát nhưng không nói gì.
Diệp Miễn đánh giá ăn mặc của nhân viên trong cửa hàng, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều là nữ, mặc đồng phục phối màu trắng đen, đội chiếc mũ nhỏ đáng yêu.
Hắn quay đầu nhìn Sầm Khuyết, người ấy vẫn đứng phía sau với biểu cảm lạnh lùng, chẳng biết anh có căng thẳng vì sắp phỏng vấn hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!