Sầm Khuyết rất cẩn thận.
Bấy giờ trời đã tối, Sầm Khuyết đứng đó, bên trái là ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi, bên phải là ánh đèn đường màu cam. Hai thứ ánh sáng chia nhau chiếu lên người Sầm Khuyết, nhưng chẳng thể nào khiến anh tỏa sáng.
Hai người họ đi bộ về, cuối cùng tạm biệt nhau trước cửa hàng tiện lợi.
Diệp Miễn còn nhớ khi bọn họ gặp mặt rõ ràng Sầm Khuyết đi tới từ nơi bọn họ vừa ngang qua, Sầm Khuyết không nói mình về trước mà đi cùng Diệp Miễn tới trước cửa hàng tiện lợi mới tạm biệt.
– Cũng phải.
Lúc chia tay, Sầm Khuyết muốn đưa túi thức ăn cho Diệp Miễn, nhưng Diệp Miễn đã nhét túi trong tay mình vào tay Sầm Khuyết trước rồi.
"Ngày mai hay là chủ nhật?"
– Ngày mai tôi phải đi công tác, – Diệp Miễn nói – Cậu cầm về đi, tôi mang về cũng không ăn được, lãng phí lắm.
Sầm Khuyết do dự nhìn hắn.
– Thật đấy, đừng đưa cho tôi, lãng phí thức ăn. – Diệp Miễn vẫy tay với anh – Tôi đi trước đây, phải về thu dọn hành lý, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, dưỡng thương cho tốt, hẹn gặp vào cuối tuần.
"Nghe nói ông đang tìm việc hả?"
Diệp Miễn vội chạy khỏi, chờ tới trước cổng khu nhà mới chạy chậm lại quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.
Sầm Khuyết vẫn xách túi đứng đó.
Bấy giờ trời đã tối, Sầm Khuyết đứng đó, bên trái là ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi, bên phải là ánh đèn đường màu cam. Hai thứ ánh sáng chia nhau chiếu lên người Sầm Khuyết, nhưng chẳng thể nào khiến anh tỏa sáng.
Dứt lời anh ta cúp máy luôn.
Diệp Miễn bất giác dừng bước chân, quay người nhìn đối phương.
Lúc trước bọn họ thường xuyên gặp nhau vào mười giờ hơn buổi tối, hiếm khi gặp nhau lúc còn sáng trời thế này, càng hiếm khi được ăn cơm cùng nhau.
Thấy hắn quay đầu lại, Sầm Khuyết xoay người, rảo bước thật nhanh, băng qua đường, đi vào ngõ nhỏ bên phải.
Người bước vào ngõ, dẫu Diệp Miễn không nhìn thấy bóng dáng anh nữa, nhưng hắn vẫn đứng ở đó một lúc lâu mới về nhà.
Diệp Miễn vội gọi anh ta:
"Ngày mai tôi có việc rồi."
Sầm Khuyết lớn thế này rồi, không phải chưa từng chấp nhận ý tốt của người khác, chỉ là rất ít khi mà thôi.
Diệp Miễn nói dối Sầm Khuyết, hắn không phải đi công tác, chẳng qua muốn Sầm Khuyết mang thức ăn về nhà nên mới lấy cớ mà thôi.
Diệp Miễn đèo Sầm Khuyết tới một nhà hàng khá gần đây, hắn rất thích khẩu vị của nhà hàng ấy, khi vừa chuyển tới đây, hắn đã ăn cơm ở đó liên tục suốt một tháng.
Dẫu hắn biết có thể Sầm Khuyết chẳng hi vọng nhận được sự đồng tình và đau lòng từ hắn, song hắn không thể thoát khỏi suy nghĩ muốn chăm sóc anh.
Diệp Miễn bước vào nhà, bật đèn lên.
Đứng thay giày ở huyền quan, hắn bỗng nghĩ, chẳng hiểu tại sao mình quan tâm Sầm Khuyết như thế, rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Cho tới gần đây, anh mới gặp được một người có thể khuấy động dây thần kinh cảm xúc của anh.
Bởi vì Sầm Khuyết giống Phó Duy Nhất nên mình thay lòng?
Những vết thương kia, có những vết thương đã biến mất, có những vết thương hóa thành vết sẹo chẳng thể xóa mờ luôn đồng hành cùng anh. Những vết sẹo lớn bé, có đậm có nhạt, nhưng chưa ai từng quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!