Kỳ thực Diệp Miễn rất muốn đi thăm chỗ ở hiện tại của Sầm Khuyết. Lúc trước Sầm Khuyết sống ở công trường, nhất định bây giờ cũng trọ ở nơi điều kiện không tốt bởi vì Sầm Khuyết tiếc tiền.
Mặc dù quen biết nhau chưa bao lâu, nhưng Diệp Miễn có thể nhận thấy Sầm Khuyết đối xử với bản thân mình rất hà khắc.
Thoát khỏi vùng nông thôn kia, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy mình được hít thở bầu không khí thực sự.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu tình huống hiện tại của Sầm Khuyết không cho phép anh phung phí.
***
Qua gần hai mươi phút Sầm Khuyết mới trả lời một câu đơn giản.
Hắn xuống xe một cái là chạy vội tới cửa hàng tiện lợi ngay, bây giờ nơi đây đã trở thành căn cứ địa của hắn và Sầm Khuyết.
Hắn ngắm nghía rõ lâu, chờ khi quay đầu nhìn ra bên ngoài, Sầm Khuyết đã đứng đó từ khi nào.
Khi Diệp Miễn tới cửa hàng tiện lợi, Sầm Khuyết vẫn chưa đến. Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào trong một vòng, thấy trong cửa hàng đã bày bán bánh trung thu, có loại đóng thành hộp, có loại gói lẻ.
Hắn tính mua hai hộp mang về cho bố mẹ, cũng mua thêm cho Sầm Khuyết chút ít.
– Không sao.
– Dù sao hai chúng ta cũng ở gần nhau, sau này có chuyện gì cần giúp cứ tới tìm tôi.
Diệp Miễn mở cửa bước vào, đứng đó ngắm bánh trung thu một hồi. Bố mẹ hắn đều thích ăn bánh nhân lòng đỏ trứng gà, không biết Sầm Khuyết thích ăn vị gì nhỉ?
"Tôi hẹn gặp người khác ở ngoài."
Phó Duy Nhất nói,
"Chuẩn bị đi xem phim."
Đương nhiên, hắn cũng hiểu tình huống hiện tại của Sầm Khuyết không cho phép anh phung phí.
Hắn ngắm nghía rõ lâu, chờ khi quay đầu nhìn ra bên ngoài, Sầm Khuyết đã đứng đó từ khi nào.
Diệp Miễn vội vàng ra ngoài hỏi:
♣Chương 25+26+27♣
– Cậu tới rồi sao không gọi tôi?
Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cô bạn kia cười nói:
"Đùa với ông chút thôi, nghe Tống Dương nói tình huống của bạn ông có vẻ khá đặc biệt hả?"
Diệp Miễn xem giờ, vẫn còn rất sớm.
Sầm Khuyết do dự nhìn hắn.
Lúc trước bọn họ thường xuyên gặp nhau vào mười giờ hơn buổi tối, hiếm khi gặp nhau lúc còn sáng trời thế này, càng hiếm khi được ăn cơm cùng nhau.
Diệp Miễn hỏi anh:
– Quên mất, tay cậu đang bị thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!