Chương 21: (Vô Đề)

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ. Tối hôm trước khi Diệp Miễn nói ra đề nghị kia, Sầm Khuyết mỉm cười từ chối.

– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.

– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.

– Mấy ngày trước đã định đưa cho cậu. – Diệp Miễn nói – Sắp sửa sang thu rồi, tôi cảm thấy cậu ở lán ngoài công trường đêm xuống sẽ bị lạnh, cho nên cầm cho cậu chiếc chăn.

Anh nói:

Nhưng Sầm Khuyết đã phá vỡ quan niệm này của hắn, thực sự có một số người nói biến mất là biến mất được ngay.

– Không, không, không, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. – Diệp Miễn nhìn cánh tay bị thương của anh – Tìm việc ấy à… cậu muốn tìm công việc thế nào?

Tôi có thể hỏi giúp cậu.

– Duy Nhất hả?– Đợi khi phát lương tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng, không cần phải dùng cách này để trả.

Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.

Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói tốt thật đấy của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót. Diệp Miễn sợ anh hiểu lầm mình, đang muốn giải thích thì Sầm Khuyết lại nói:

Một bữa ăn sáng trị giá hai mươi đồng, Sầm Khuyết không muốn nợ nần gì người khác, trong tay cũng không có tiền, vì thế anh mới viết giấy nợ.

– Tôi biết ý tốt của anh, nhưng không cần.

Diệp Miễn ngủ ngoài sofa như thường lệ. Sáng hôm sau thức giấc, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trước lúc đi hắn để lại một mảnh giấy cho Phó Duy Nhất. Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ liên lạc với hắn sau khi thức giấc, nào ngờ cho tới tối khi tan làm cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì.

Anh đi rồi, Diệp Miễn vẫn ngồi đó một mình rất lâu, cho tới khi trời bắt đầu đổ mưa mới chạy về nhà.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Phó Duy Nhất đang ngồi ở phòng khách, hắn chợt cảm thấy bất ngờ, cũng không biết phải làm thế nào, không biết đối phương hỏi thì phải trả lời ra sao.

– Duy Nhất hả?

***Diệp Miễn sẽ không nói dối Phó Duy Nhất, song lời nói thật sẽ khiến anh ta buồn.

Diệp Miễn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh:

***Phó Duy Nhất vốn chẳng yêu hắn, Diệp Miễn biết điều này. Một người có thích một người khác hay không, không chỉ thể hiện ở lời nói và việc làm. Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất bao nhiêu năm qua, nhưng trong mắt đối phương chẳng hề có tình yêu, hắn vẫn luôn hiểu.

Diệp Miễn ngủ ngoài sofa như thường lệ. Sáng hôm sau thức giấc, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trước lúc đi hắn để lại một mảnh giấy cho Phó Duy Nhất.

Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ liên lạc với hắn sau khi thức giấc, nào ngờ cho tới tối khi tan làm cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì.

– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi. Bao nhiêu năm qua, thời gian dần trôi, tình yêu của Diệp Miễn với Phó Duy Nhất dần trở thành một thói quen, cũng không hi vọng hai người có thể ở bên nhau, dẫu vậy tâm lý vẫn giấu giếm tâm tư riêng.

– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Diệp Miễn thở dài:

Sầm Khuyết biết bản thân mình có thể không trả lời, nhưng anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc.

Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!