– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên đứng bật dậy nhìn đối phương. Bao nhiêu năm qua, thời gian dần trôi, tình yêu của Diệp Miễn với Phó Duy Nhất dần trở thành một thói quen, cũng không hi vọng hai người có thể ở bên nhau, dẫu vậy tâm lý vẫn giấu giếm tâm tư riêng.
Đó là khi lên đại học, cứ hễ bên cạnh Diệp Miễn xuất hiện người nào có mối quan hệ thân mật, chuông cảnh báo của Phó Duy Nhất sẽ lập tức vang lên và nghĩ cách cướp người về.
– Được, chuyện này cứ để tôi lo.
– Cậu không ở công trường nữa hả, bây giờ đang sống ở đâu?
– Chúng tôi lớn lên cùng nhau. – Diệp Miễn không nói thẳng – Cậu ấy rất ỷ lại tôi.– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo. Anh ta xây dựng lên một bức tường vây trong suốt quanh Diệp Miễn, ngoại trừ anh ta, không ai được phép tới gần.
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.
Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.
Phó Duy Nhất không chịu nghe, không chấp nhận, Diệp Miễn kiên nhẫn giảng lý lẽ với anh ta. Tóm lại, tốn rất nhiều công sức mới tạm khiến Phó Duy Nhất tin tưởng rằng Diệp Miễn kết bạn mới cũng sẽ không bỏ rơi anh ta.– Không, không, không, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. – Diệp Miễn nhìn cánh tay bị thương của anh – Tìm việc ấy à… cậu muốn tìm công việc thế nào?
Tôi có thể hỏi giúp cậu. Diệp Miễn gật đầu. Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn không đợi Sầm Khuyết trả lời đã chạy trước, chờ khi hắn trở về với cơ thể vã mồ hôi, trong tay cầm thêm một túi giấy.
Một bữa ăn sáng trị giá hai mươi đồng, Sầm Khuyết không muốn nợ nần gì người khác, trong tay cũng không có tiền, vì thế anh mới viết giấy nợ.
– Rõ ràng sự tồn tại của một số người chỉ dư thừa.
Thích là một việc, Diệp Miễn có thể bao dung, nhưng hắn cảm thấy cần thiết phải cho Phó Duy Nhất hiểu rõ một số chuyện, một số lẽ sống.
– Trùng hợp ghê nhỉ?
Còn có thể khiến cho ai nhìn thấy đây? Khi đó ngoại trừ Sầm Khuyết là người quen ra thì đối diện bọn họ đâu còn người nào khác.
Khi ấy Diệp Miễn đã nói:
"Tôi là một người sống đàng hoàng, không phải vật sở hữu của ông, tôi cần có vòng xã giao của riêng mình, cần có không gian riêng."
Phó Duy Nhất cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu.
– Ông cẩm thấy anh ta tốt ở đâu? Có gì anh ta biết còn tôi thì không? Tôi học không được sao?
Diệp Miễn có thể bao dung vô hạn với Phó Duy Nhất ở một số chuyện, thậm chí có thể quỳ xuống đeo giày cho đối phương, nhưng trong một số chuyện hắn sẽ giữ vững nguyên tắc, tuyệt đối không nhường bước.
– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy. Phó Duy Nhất ngồi trên sofa, nhìn hắn với đôi mắt ửng đỏ: Phó Duy Nhất không chịu nghe, không chấp nhận, Diệp Miễn kiên nhẫn giảng lý lẽ với anh ta.
Tóm lại, tốn rất nhiều công sức mới tạm khiến Phó Duy Nhất tin tưởng rằng Diệp Miễn kết bạn mới cũng sẽ không bỏ rơi anh ta.
– Cách gì.
Sầm Khuyết mím môi, không nói gì. Cai thuốc đã được mấy năm, ban đầu là do Phó Duy Nhất yêu cầu, Diệp Miễn ngoan ngoãn nghe theo, mấy năm nay có mệt đến mấy hắn cũng chưa từng hút thuốc, nhưng hôm nay hắn lại muốn xuống dưới mua một bao.
Những năm sau này, biểu hiện của Phó Duy Nhất không tệ, chẳng qua không ngờ căn bệnh cũ lại bị Sầm Khuyết đào ra.
– Tốt thật đấy.
Đôi dép nhựa, quần đùi mặc ở nhà, áo phông đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!