Trong tim mỗi người đều có một két an toàn chứa đựng bí mật không thể để người ngoài biết.
Diệp Miễn vội vàng điều chỉnh cảm xúc, nói:
Diệp Miễn chợt nhận ra rằng, có lẽ câu hỏi tùy tiện của mình đã kéo dài khoảng cách giữa hai người. Ngay cả ánh mắt Sầm Khuyết khi nói chuyện cũng trở nên lạnh nhạt hơn lúc trước.
– Ra ngoài đi, ở đây bụi lắm.
Hắn nằm trên giường nghĩ mãi về hình xăm trên tay Sầm Khuyết, chỉ vì muốn che vết bớt xấu xí thôi sao? Hắn lắc đầu vì bất lực.
***
Nhưng Diệp Miễn không chờ được, phía Phó Duy Nhất đã rối lắm rồi.
Vừa bước vào nhà thì bên ngoài trời đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm, hạt mưa đập vào ô cửa sổ khiến lớp kính phát ra âm thanh lộp độp.
– Chỗ này còn không có cửa, tối đến chắc nhiều muỗi lắm nhỉ? Diệp Miễn đẩy cơm nắm tới trước mặt Sầm Khuyết:
Diệp Miễn đứng phắt dậy, cởi áo sơ mi của mình ra trải lên chiếc ghế nhựa, chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ. Hắn chỉ vào chiếc ghế:– Ăn chút gì đi, lát nữa lại về làm mà?
– Đừng, bây giờ cậu đưa cho tôi cũng ích gì, hai ta chỉ cần một người không ướt thôi cũng được rồi.
– Tôi không cảm thấy thế, nhưng ông thấy thế còn gì? – Phó Duy Nhất nói – Tôi đã hỏi anh ta rồi, anh ta không phải.
Sầm Khuyết đứng dậy:
– Nhưng nói đi cũng phải nói lại, biết cậu không phải là anh trai của bạn tôi, tôi nhẹ lòng hơn nhiều.– Bây giờ tôi phải về.
Anh ta buông hộp kem trong tay xuống, mở túi, lấy ra phần cơm còn thừa một nửa:
Diệp Miễn không biết đối phương không có thật hay vì không muốn nói với mình, hắn đành về nhà trong tâm trạng phức tạp ngổn ngang. Mười rưỡi, hắn cầm chìa khóa và điện thoại xuống dưới.
Anh cúi người, nhặt mấy tờ giấy lót ghế lên, sau khi xác nhận bụi và xi măng trên người mình không làm bẩn ghế của người ta mới xoay người bước đi.
Nhưng trong mắt Phó Duy Nhất, anh ta đáng thương nhiều hơn.
Diệp Miễn và Sầm Khuyết im lặng nghe ca khúc. Không biết qua bao lâu, cánh cửa quán cà phê đối diện mở ra.
– Cậu cảm thấy nhạc thế nào mới hay?
Diệp Miễn vội đuổi theo sau, ép buộc nhét cơm nắm và nước vào trong túi Sầm Khuyết.
Đây chính là cuộc sống của Sầm Khuyết.– Tối phải làm việc đến mấy giờ?
Diệp Miễn vội đuổi theo sau, ép buộc nhét cơm nắm và nước vào trong túi Diệp Miễn.– Không biết.
– Gọi đồ ăn ngoài, vốn dĩ muốn đợi ông về cùng ăn, nhưng đợi mãi không thấy ông về, tôi đói quá nên ăn trước.
Sầm Khuyết vẫn nhìn quán cà phê trước mặt, bình tĩnh nói: Sầm Khuyết không chạm vào cơm và nước trên bàn, chỉ trả lời: Sầm Khuyết đứng dậy:
Sầm Khuyết không lôi kéo với Diệp Miễn nữa, mở cửa rời khỏi đây.
– Tôi phải về rồi.
– Cậu có quen Phó Tu Kiệt không? Lời Sầm Khuyết nói ban nãy khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, bây giờ ngay đến cả ông bà lão sáu bảy mươi tuổi còn dùng điện thoại thông minh, không dùng để gọi điện thì cũng lên mạng chơi, vậy mà một thanh niên hơn hai mươi tuổi như Sầm Khuyết lại không có điện thoại.– Vậy tại sao cậu lại muốn che vết bớt đi?
Diệp Miễn nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng vô cùng nặng nề, tựa như bầu trời ngoài kia, bất cứ lúc nào cũng thể đổ cơn mưa lớn.
– Chào buổi tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!