Trước đây Sầm Khuyết nói với Diệp Miễn rằng mình rất ngốc, không biết biểu đạt, bây giờ Diệp Miễn rất muốn phản bác anh.
Gương mặt vô cùng giống, phong thái vô cùng phù hợp.
Câu nói
"Dùng chiếc bánh kem độc nhất vô nhị để đổi lấy một đời bên em" đáng yêu đến mức nào.
Thực ra cho tới tận bây giờ anh cũng cảm thấy bản thân không xứng với cái tên Phó Tu Kiệt. Anh chỉ là một kẻ ven rìa thành thị bất chấp tất cả chen chân vào thành phố này.
Diệp Miễn cảm động.
Khi anh đi, Diệp Miễn tiễn anh, hai người ngồi ở trạm tàu hỏa, dùng chiếc túi che đi bàn tay lén lút nắm chặt.
Trong những năm tháng của quá khứ, Sầm Khuyết đã vô số lần ảo tưởng về cảnh tượng gặp gỡ em trai và bố mẹ, hình ảnh người thân trùng phùng đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu anh, nhưng từ đầu tới cuối nhân vật chính chẳng phải anh.
Ngay từ ngày đầu tiên quen Sầm Khuyết, tâm lý đề phòng của anh mạnh hơn bất cứ ai. Một người trải qua quá khứ như vậy, đừng nói tới chuyện yêu ai, tin tưởng ai cũng đã là đột phá lắm rồi.
– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.
Nhưng Sầm Khuyết không chỉ bằng lòng tin tưởng hắn, còn bằng lòng yêu hắn.
Diệp Miễn nói:
Dũng khí của Sầm Khuyết chỉ có thể chống đỡ được cho anh đến đây thôi.
– Em hỏi anh câu này là đang xem thường anh đấy hả?
Sầm Khuyết hỏi hắn:
Sầm Khuyết kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn.
Diệp Miễn cười nói:
Cuối tuần đầu tiên từ lúc Sầm Khuyết đi bồi dưỡng, Diệp Miễn thực sự không có việc gì làm, dọn dẹp phòng ốc, chọn chăn ga gối đệm mới, chiều chủ nhật, hắn nổi hứng chạy đi xem xe.
– Em tưởng rằng một chiếc bánh kem có thể mua chuộc được anh sao?
Diệp Miễn nói:
Diệp Miễn chính là người như vậy, bản thân thì thế nào cũng không vấn đề, chẳng qua không thể người mình thích sống tạm bợ giống hắn.
– Em không có ý…
Vẫn câu cũ:
Có duyên xin hẹn gặp lại các bạn ở những câu chuyện dễ thương tiếp theo.
Còn nhớ.
– Cho dù em không tặng anh bánh kem, anh cũng sẽ bên em cả đời. – Diệp Miễn gắng nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói – Anh là một người rất có nguyên tắc.
Nắm bắt thời gian học tập, học nhiều tới mức Diệp Miễn cảm thấy bản thân sắp thất sủng rồi.
Vừa rồi Sầm Khuyết đã bị Diệp Miễn dọa sợ, nghe hắn nói câu này xong thì một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ban ngày đi học, người ta chẳng thèm mang điện thoại đi. Tối đến gọi video, Sầm Khuyết vẫn còn đang học tập.
– Anh đừng đùa nữa. – Sầm Khuyết buông hắn ra, thở phào một hơi, ngồi về chỗ cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!