Chương 100: (Vô Đề)

Thiệp sinh nhật.

Nhưng trên thực tế, khác người thì có làm sao?

Anh cầm cây bút từ tay Phó Duy Nhất, tay đối phương rất ấm áp, nhưng tay anh lại lạnh như băng.

Trong ký ức của Sầm Khuyết, trước đây mỗi lần đón sinh nhật, bố mẹ đều viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho anh và em trai.

Sầm Khuyết dựa vào anh, im lặng một lát mới nói:

– Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu?

Thường là những câu chúc hi vọng bọn họ có thể trưởng thành bình an.

Sầm Khuyết giơ chiếc hộp trong tay nói:

Bên ngoài ô cửa kính, thành phố sau trận tuyết rơi thật sạch sẽ và xinh đẹp.

Khi còn nhỏ không cảm thấy gì, lớn lên rồi mới biết trưởng thành bình an là một chuyện chẳng hề dễ dàng.

Ngồi trên trạm tàu hỏa người đến người đi, Diệp Miễn chợt bật cười.

– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết áp mặt mình lên cần cổ hắn, cười cười nói – Em muốn bàn với anh một chuyện.

May sao hai người họ đều trưởng thành rồi.

Hắn nghĩ rằng sau này mỗi ngày đều có thể đưa đón Sầm Khuyết đi làm, dù sao nếu như xuất phát từ nhà hắn, đường hắn đi làm vừa hay ngang qua cửa hàng của Sầm Khuyết.

Lúc viết thiệp chúc mừng sinh nhật, Phó Duy Nhất viết một dòng trước, sau đó hỏi Sầm Khuyết:

Diệp Miễn nhìn giờ, ôm bó hoa trên xe về nhà.

Lời tác giả: (Cái này trên TG không có, nhưng khi mình đi tìm raw phần (Chương 77-82) vì trên TG bị xóa do có từ ngữ nhạy cảm thì tình cờ thấy được, thấy cũng hay hay nên đăng cho mọi người đọc)

Diệp Miễn cười nói:

– Anh có muốn viết gì không?

Tuyết rơi, đường trơn.

Diệp Miễn bước vào, khẽ cắn tai Sầm Khuyết hỏi:

Sầm Khuyết suy nghĩ, anh thực sự mong rằng mình có thể viết và nói ra những dòng nhớ thương, cảm kích và áy náy của mình. Nhưng hiện tại, anh vẫn chỉ là một kẻ lang thang áo quần rách nát, có một công việc ổn định và người yêu, chẳng qua vẫn chưa đủ sức lực để đứng đối diện với bản thân bị giấu đi.

Đã không đi đón được người ta thì phải làm một bữa thật ngon.

Sầm Khuyết mỉm cười:

Sầm Khuyết nói:

Từ trước đến giờ, Sầm Khuyết không dám đối diện với người nhà của mình hơn là không dám đối diện với Diệp Miễn.

– Thôi, tôi không viết đâu.

Anh nghi ngờ nhìn về phía Diệp Miễn, bất ngờ khi Diệp Miễn to gan sấn tới, hôn nhẹ lên môi anh.

– Viết đi mà, – Phó Duy Nhất nói – Viết một câu sinh nhật vui vẻ cũng được. Dù sao khi ấy mẹ em cũng nhận nhầm anh là anh rồi, nếu có lời chúc mừng của anh, chắc hẳn bọn họ sẽ vui lắm.

Bản thân anh không quan tâm nhiều, nhưng Diệp Miễn luôn cảm thấy nó như một cái gai đâm ngang trong tim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!