Thấy hắn không mảy may xúc động, ta cắn răng, quyết định thêm dầu vào lửa: "Hay là, sau này huynh đừng gọi là Chiêu Muội nữa, hãy đổi thành Tuyệt Muội đi. Cứ coi như huynh đã đoạn tuyệt quan hệ với muội, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, được không?"
Huynh ơi, huynh đổi tên thành Tô Vong Muội, Tô Diệt Muội gì cũng được, miễn là đừng nhớ đến muội nữa là được!
Nào ngờ, hắn trầm ngâm hồi lâu, lại cười lạnh một tiếng: "Cũng không cần phải làm vậy."
Sau đó, hắn cuộn bức tranh lại, chậm rãi nhét vào tay áo: "Biết sai sửa lỗi, thiện tâm là điều tốt đẹp nhất."
Cùng với hành động này, hệ thống lại gửi thông báo: [Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +10, độ hảo cảm hiện tại: -10/100]
Đây là ý đồng ý rồi.
Thấy cách này hiệu quả, ta thừa thắng xông lên, sai người hầu bê chiếc bình phong ma quỷ đến: "Huynh trưởng, muội muội là người thô kệch, thứ này để ở chỗ muội cũng phí phạm, không bằng tặng cho huynh nhé. Muội thấy chiếc bình phong này là vật tao nhã, rất hợp với huynh đấy!"
—— Dù sao cũng hợp với họa phong của hắn, đều là những thứ u ám.
Nghe vậy, Tô Chiêu Muội nhìn chiếc bình phong bằng đôi mắt tĩnh mịch, khẽ mấp máy môi: "Đây là di tác của bậc đại sư, muội thật sự muốn tặng cho ta sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Thấy ta gật đầu lia lịa, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình phong, đôi môi màu tím khẽ nhếch lên: "Thôi được, ta tin muội lần này."
Vừa dứt lời, hệ thống lại gửi thông báo cho ta: [Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +20, độ hảo cảm hiện tại: 10/100]
Hừ, thật là hào phóng!
Xem ra chiếc bình phong này rất hợp ý hắn bởi vì hắn đã gấp chiếc ô đỏ trong tay lại, rồi quay người đặt vào tay ta: "Muội muội, mùa mưa sắp đến rồi, huynh trưởng tặng muội một chiếc ô."
Vừa nói, đôi môi màu tím của hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười.
"Sợ mưa thì cứ cầm nó nhé."
"Huynh ơi, m.á. u mủ tình thâm!"
Trước khi rời đi, ta xúc động nắm lấy cánh tay Tô Chiêu Muội lắc hồi lâu, còn mời hắn khi nào rảnh thì lại gặp mặt.
Trên đường trở về, Bùi Ngự thấy ta cầm ô đỏ, có chút bất ngờ: "Huynh ấy tặng cho nàng sao?"
Ta gật đầu.
Giống như ta đã hiểu, trò chơi này tuy giả nam làm nữ, âm dương đảo lộn, nhưng trong sự hỗn loạn và kinh dị, dường như vẫn tồn tại một trật tự và logic nhất định.
Ví dụ như mạnh và yếu, đích và thứ, tôn và ti.
Cũng vì vậy, tuân theo quy tắc của nó, ta đã có được thành quả đầu tiên.
Vật phẩm: [Sự tha thứ của Tô Chiêu Muội]
[Dưới ánh trăng mờ ảo, trong gió đêm mát lạnh, hình như nàng đã tàng hình khi cầm ô.]
Đây dường như là một đạo cụ hỗ trợ, sau khi mở ô ra, bên trong lại rơi ra một mảnh ghép hình, vẽ một nam nhân đứng trong rừng trúc, toàn thân nhuốm máu.
Sau khi chia tay Bùi Ngự, ta trở về khuê phòng, nơi đây đã được ta đào ba thước đất, thay đổi hoàn toàn, biến thành nơi trú ẩn an toàn.
Tối nay, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng vừa mới nằm xuống không lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cùng hai giọng nói the thé: "Tiểu thư, Tiểu Khẩu Tiểu Mục đến rồi ạ. Tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào thị tẩm ạ?"
Ta: "."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!