Chương 12: (Vô Đề)

Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên vô số cách phá giải tình thế.

Nhưng để chắc chắn, ta vẫn chỉ về phía tiệm tranh đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa:

"Vừa rồi thiếp ở đó xem tranh, không cẩn thận đã xem đến mê mẩn."

Ồ?

"Phải đó, thiếp còn kết giao được hai vị bằng hữu nhỏ."

Nghe ta nói vậy, hai người kia vội vàng gật đầu lia lịa.

Phải nói rằng, dáng vẻ toàn thân khoác sa, thướt tha uyển chuyển của Bùi Ngự so với phần lớn NPC quả là bình thường.

Nhưng nghĩ kỹ lại, những kẻ dị thường kia đã rất đáng sợ rồi, kẻ bình thường chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?

Dưới tán ô đen, con yêu quái thâm sâu khó lường này không nhìn bọn họ, mà xuyên qua lớp mạng che mặt, lạnh lùng nhìn ta:

"Tranh gì mà đẹp đến vậy? Sao không cho vi phu xem thử một chút?"

Đây rõ ràng là thông báo, chứ không phải thỉnh cầu.

Ta nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước lên bậc thang, đẩy cửa tiệm tranh ra.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cửa mở, đèn trong tiệm bỗng tắt ngúm.

Sảnh lớn tiệm tranh vốn đèn đuốc sáng trưng, trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.

Cùng với một tiếng cạch cạch xoay chuyển, một khuôn mặt màu xám tro dần dần hiện ra trong bóng tối.

Cho dù ta trốn sau lưng Bùi Ngự, cũng bị tiếng gọi u u đó dọa đến run rẩy toàn thân.

"... Tô tiểu thư... cô đến rồi..."

Bùi Ngự nghiêng mặt nhìn ta, khí áp như một quả b.o. m hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

"Đây chính là bức tranh nàng thưởng thức?"

Lời còn chưa dứt, ngọn nến trong tiệm tranh bỗng nhiên đồng loạt sáng lên.

Rồi lại trong giây tiếp theo tất cả đều tắt ngúm.

Dưới sự so tài của hai con yêu quái cấp cao, ánh đèn trong đại sảnh cứ thế bật tắt liên tục, không khí kinh dị ban đầu hoàn toàn biến mất, lại dâng lên một cảm giác như đang xem vở kịch lúc tám giờ tối.

Hiện trường có thể dùng một câu để khái quát:

Phu nhân lén lút gặp gỡ hoa khôi, phu quân đáng thương bắt gian tại trận.

Ta sống hai mươi lăm năm lẻ bóng, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cảm thấy có chút đường đột:

"Không phải, các ngươi..."

Ta vừa mở miệng, đã bị bọn họ đồng loạt quát lớn: Ngươi im miệng!

Thế là, chúng ta đành phải đứng xa xa ngoài cửa xem, chỉ thấy Bùi Ngự chính khí ngất trời, giọng điệu khinh miệt:

"Kẻ lấy sắc hầu người, ai ai cũng có thể xem thường."

Hoa khôi liền đáp trả:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!