Chương 41: Phòng Bếp Đói Khát - 12

Hiện giờ, anh thấy được ánh sáng.

Lê Thiếu Hi hít sâu, đang muốn mở miệng, M mở ngăn kéo của tủ đầu giường ra, lấy ra một vật nho: Cậu cầm cái này đi.

Tầm mắt Lê Thiếu Hi hạ xuống, nhìn đến chiếc nhẫn màu bạc được đặt trong hộp nhung đen.

Cầu hôn –

M nói:

"Tôi không có biện pháp sử dụng nó, nhưng tôi biết cậu có thể."

Lê Thiếu Hi cầm nó, nhìn kích cỡ, thử đeo lên ngón trỏ, một âm thanh đinh vang lên, Lê Thiếu Hi bị một màn trước mắt chấn trụ.

M:

"Khá tốt, nó đã chờ được chủ nhân của mình."

Lê Thiếu Hi khiếp sợ: Này...! này...

M:

"Đi thôi, tôi chờ cậu về."

Thiên ngôn vạn ngữ đều không miêu tả được tâm tình phức tạp của Lê Thiếu Hi, cậu cho rằng mình đã nhìn thấu Hắc Tràng này, thì ra còn cất giấu...

Kỳ ngộ như vậy.

Nói như thế nào nhỉ?

Quả nhiên không có tử lộ.

Vết rách sẽ không bỏ người chơi vào Hắc Tràng mà họ chắc chắn phải chết.

Không cần nói nhiều nữa, Lê Thiếu Hi trịnh trọng nhìn về phía M, hứa hẹn nói: Chờ tôi.

M nhẹ nhàng gật đầu: Được.

Khi Lê Thiếu Hi xoay người, đi đến cạnh cửa, M lại hô: Đa Đa.

Lê Thiếu Hi quay đầu nhìn anh: Vâng?

M đứng ở chỗ ánh sáng chiếu vào, cả người đều bao phủ bởi ánh nắng ấm áp:

"Có một số người, chưa chắc có thể được gọi là người."

Lê Thiếu Hi ngẩn ra, đã hiểu ý tứ của anh, cậu cười:

"Yên tâm, tôi không có việc gì, tôi biết đây là một thế giới như thế nào."

Cậu sẽ không lãnh khốc như Nguyên Nguyên, đi tổn hại mạng người khác.

Cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng đôi tay mình sẽ mãi sạch sẽ không dính máu.

Ngược lại của sạch sẽ là dơ bẩn, sống ở nơi này sao có thể không nhiễm bụi bặm?

Máu của Nguyên Nguyên sẽ không nhiễm đen linh hồn cậu.

Ba người chờ trong nhà ăn lâu đến mức một ngày bằng một năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!