Chương 11: (Vô Đề)

Một tiếng cười Phốc vang lên, không phải từ bọn người Phương Diệc Hoài, mà là kênh livestream khác chỉ có hai vị người xem đặc biệt*.

*Chương 4, dưới lòng đất thành phố A có người quen của Giản Việt là 1 nữ 1 nam.

Một thân quân phục màu đậm phẳng phiu cũng không che được khí chất tùy tiện tản mạn của nam nhân tóc dài, hắn nhìn chằm chằm màn ảnh trước mắt, mắt phượng hẹp dài cong lên:

"Tiểu Giản Việt cư nhiên bị người cầu hôn."

Nữ sinh thần thái nghiêm túc bên cạnh hắn: ...

Nam nhân càng xem càng vui, cười càng rạng rỡ hơn:

"Đứa nhỏ dở hơi này thật thú vị."

Nữ sinh vừa mở miệng là chính sự:

"Lê Thiếu Hi cho đến nay vẫn chưa bại lộ năng lực."

Nam nhân vẫn cười như cũ, chỉ là đáy mắt hắn lại không hề có ý cười:

"Có tay đấm tiện nghi như Giản Việt, hắn sẽ không vội đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm."

Đôi mắt sau cặp kính đen của nữ sinh hơi híp lại.

Nam nhân than nhẹ:

"Nam nhân miệng gạt người quỷ, đừng xem thường tiểu nam sinh mười tám tuổi."

Đuôi mắt của nữ sinh liếc qua hắn.

Nam nhân phát hiện hành động này, ra vẻ thương tâm:

"A Ngọc, biểu tình này của em là có ý gì, anh rất ngây thơ a, xử nam bốn mươi mốt tuổi ngây thơ trong sáng, rất hiếm thấy trên thế gian này."

Tần Toái Ngọc không thèm cho cấp trên chút mặt mũi nào: Ha ha.

Vân Duật lười nhác cười một tiếng, chỉ nhìn ngoại hình thì không thể đoán được hắn đã bốn mươi mốt tuổi, bộ dạng của hắn cùng lắm là hai mươi tuổi, chỉ khi nhìn kỹ sẽ phát hiện ở đáy mắt hắn chôn sâu những cảm xúc chỉ có người từng trải qua gian nan vất vả mới có.

Vân Duật:

"Tên dở hơi nhỏ này nếu mà là người trong lời tiên đoán thì đúng là có thể ăn tiểu Giản Việt đến gắt gao."

Thanh âm hắn thổn thức, thần thái lại là hứng thú dạt dào:

"Đáng thương tiểu Giản Việt của chúng ta, mới mười bảy tuổi mà chỉ biết chém chém giết giết, chưa từng có ý nghĩ yêu đương..."

Lần này thì tốt rồi.

Yêu đương cái gì nữa, có người trực tiếp cầu hôn rồi.

Ngược lại là khán giả và bọn Phương Diệc Hoài không cảm thấy kinh ngạc.

Một khi tiếp nhận nhân thiết của Tụ Đa Đa, bất cứ lời gì thoát ra khỏi mồm hắn đều không khiến bọn họ ngạc nhiên nữa.

Đừng nói là hắn đã ít nhất thêm cụm nếu tôi là nữ nhân làm điều kiện tiên quyết, cho dù không có điều kiện này, bọn họ vẫn không cảm thấy ngoài ý muốn.

Giới tính cái gì, không quan trọng.

Thậm chí có khán giả ồn ào trong làn đạn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!