Không chỉ lão đại kinh ngạc, Diệu Tiên Ngữ cũng khiếp sợ, không kịp phản ứng lại.
Cô ta cứ tưởng Mục Vỹ định đối đầu trực tiếp với lão đại, nào ngờ lại chỉ là ngụy trang.
"Lạc Thiên Thức!"
Mục Vỹ đứng giữa không trung cũng không dừng lại, hai tay tạo thành kiếm chưởng đánh thẳng xuống dưới theo thân pháp quỷ dị.
"Ngươi nghĩ ta chịu bị ngươi đánh nãy giờ là vì cái gì?"
Mục Vỹ cười lạnh nói: "Bí pháp nào cũng có sơ hở.
Bí pháp ngươi đang dùng nhìn có vẻ mạnh mẽ thế nhưng có rất nhiều điểm yếu, ta không khó để tìm ra được!"
Dứt lời, kiếm chưởng của Mục Vỹ đã giáng xuống.
Lão đại mặc áo bào đen giơ tay chống đỡ theo bản năng.
Thế nhưng hắn ta đã cạn kiệt sức lực, lúc này chống đỡ cũng chỉ là hình thức.
Bịch…
Tiếng trầm đục vang lên.
Lão đại quỳ hai chân xuống đất, lỗ mũi, lỗ tai và tròng mắt đều hiện ra tơ máu.
Mục Vỹ hạ xuống, lạnh lùng nhìn y.
Lúc này lão đại mặc áo bào đen hứng chịu Lạc Vân Thức của Mục Vỹ đã hoàn toàn bị phế.
Thời gian dùng bí pháp cũng đã hết.
Y không còn khả năng sống sót!
"Ha ha, không phải vừa rồi ngươi còn khen dáng người ta đẹp à? Sao bây giờ lại đi vội như vậy?"
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ dùng một tay nhấc bổng lão ngũ lên, cười nói: "Khen ta tiếp đi, nếu không ta sẽ nhổ tận gốc anh bạn nhỏ của ngươi đấy!"
"Đừng mà!"
Nghe thấy lời nói ngây thơ vô hại này, lão ngũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
"Ta nói, ta nói, là…"
Vù…
Ngay khi lão ngũ chuẩn bị nói ra, tiếng xé gió bỗng vang lên.
Một vũ khí sắc bén lao vun vút tới.
Phập…
Sau đó, đầu lão ngũ nổ tung như một đóa hoa sen bằng máu.
"Kẻ nào?"
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Diệu Tiên Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại.
"Mục Vỹ, không ngờ ngươi nổi danh vô dụng khắp thành Bắc Vân suốt mười năm lại đột nhiên thay hình đổi dạng trở thành thiên tài, khiến ta kinh ngạc đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!