"Đến đúng lúc lắm!"
Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
Lúc này, ông ta nên nói gì? Sao ngươi đến đây? Ngươi đến tự sát à? Rõ ràng đây là mấy câu rất giả tạo.
"Đúng chỗ nào?"
Mục Vỹ mỉm cười với vẻ đùa giỡn.
"Tiểu tử, giờ ta dẫn cậu đến chỗ mắt trận nhé! Một thầy trận pháp có thể tạo ra Huyền Minh Tru Tiên Trận thì chắc đại trận hộ phong quá đơn giản với ngươi rồi!"
"Bây giờ mà chưởng môn vẫn bông đùa được à?"
Mục Vỹ cười lớn nói.
"Tiểu tử, cậu thấy ta giống đang đùa lắm à? Cái thằng này!"
Thiên Ngọc Tử vỗ vai Mục Vỹ rồi dẫn hắn ra sau đại điện.
Không biết tại sao, từ khi thấy Mục Vỹ đến, Thiên Ngọc Tử và thậm chí cả mấy trăm người ở trên Thiên Kiếm Phong đều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tử Kiện mỉm cười bất đắc dĩ rồi đi theo.
Dưới sự chỉ dẫn của Mục Vỹ, y đã phát huy tối đa năng lực Song Thủ Kiếm. Năm năm qua, khi ngấm ngầm tranh đấu với nhà họ Thạch, Kim và Lâm, không biết y đã giết bao nhiêu người của ba gia tộc lớn này.
Y đã thăng cấp từng bước từ Thiên Kiếm Tử lên trưởng lão và tới phó môn chủ bằng thực lực của mình, thứ luôn bầu bạn với y chính là hai thanh kiếm, còn có Đoàn Cốt Quyết mà Mục Vỹ truyền cho.
Sau khi lĩnh ngộ, Song Thủ Kiếm đã giúp y đi trên con đường võ tu, môn võ kỹ này khiến cơ thể y trở nên đặc biệt và khai phá sức mạnh tới mức tối đa.
Song đến bây giờ, Chu Tử Kiện cũng không biết tại sao Mục Vỹ lại phát hiện ra điểm đặc biệt của mình.
Tuy nhiên, những điều này không quan trọng, thứ y cần là tiếp tục phát triển nhờ vào đường lối của mình.
Sau khi ba bọn họ rời đi, những người khác ở đại điện bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Sự xuất hiện của Mục Vỹ khiến sự căng thẳng tột độ của họ giảm bớt dần.
Cừu Xích Viêm mặc trường sam màu đen, buộc tóc cao, chắp tay sau lưng đứng trong đám võ giả, trong mắt y có vẻ yên tâm.
"Đến đúng lúc thật!"
Thấy ba người đó rời đi, y lẩm bẩm rồi mỉm cười như có như không.
Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng đã trở thành một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm Sơn rồi.
Y và Chu Tử Kiện có thể coi là song long của môn phái.
Cũng chính vì vậy, nên ba gia tộc lớn càng lo lắng bất an hơn.
Mấy năm qua, các cao thủ thế hệ trẻ của gia tộc bọn họ, người thì chết, người thì tàn phế, kẻ thì bị Mục Vỹ hãm hại.
Bọn họ đang thụt lùi, còn Thiên Kiếm Sơn thì phát triển từng ngày.
Sự cách biệt này sẽ càng rõ ràng hơn sau khoảng một trăm năm nữa.
Vì thế bây giờ, họ phải bắt đầu tính kế với Thiên Kiếm Sơn.
Lý do bảy thế lực lớn có thể phát triển bền vững ở Tây Vực là vì kết thành liên minh với nhau, điểm mấu chốt quyết định cho liên minh này là sự bình đẳng. Nhưng sự trỗi dậy của Thiên Kiếm Sơn và sư tụt hậu của ba gia tộc lớn vô tình đã phá vỡ sự cân bằng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!