Chương 9: Hồng Phấn Khô Lâu

"Phía trước quả nhiên có di tích!"

Tần Mục đang lao nhanh theo bầy thú, đột nhiên nhìn thấy địa thế phía trước thấp xuống, xuất hiện một khe núi, trong khe núi vẫn còn rất nhiều kiến trúc cổ xưa, từng cung điện đan xen, còn có quảng trường rộng lớn, lầu cao nguy nga.

Mà ở phía trước khu di tích này lại là một cánh cổng cao chót vót, nối liền hai đầu hẻm núi, trụ cổng thô to, bên trên có hoa văn hình rồng.

Đàn thú đang vọt tới hướng cánh cửa này, nhảy vào bên trong di tích.

Bóng đêm đến rồi!

Tần Mục ngẩng đầu, da đầu không khỏi tê dại, chỉ thấy bóng tối giống như là mực nước từ phía trên theo vách núi cheo leo chảy xuống, tràn vào khe núi!

Bóng tối này, rất nhanh lao tới cánh cổng di tích và nhấn chìm nó!

Bầy thú càng thêm cuồng bạo, điên cuồng phóng về hướng cánh cổng kia, bầy thú trở nên nguy hiểm đáng sợ, dị thú xông tới, dẫm đạp, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.

Thế nhưng bây giờ căn bản không lo được những thứ này, không thể nhảy vào di tích trước khi bóng tối đến thì bị chết càng thê thảm hơn!

Tần Mục cũng điên cuồng xông về phía trước, đột nhiên nắm lấy đuôi một con thú lớn, con cự thú này cực kỳ hùng tráng, tựa như một ngọn núi đen đang lao nhanh như gió, nơi nó đi qua từng con dị thú bị đánh bay, giẫm nát.

Mà những con dị thú ở phía sau con cự thú này cũng dồn dập nhảy lên cắn đuôi con cự thú, quá giang con cự thú này mang theo chúng nó xông vào bên trong di tích.

Tần Mục cúi đầu, chỉ thấy từng con dị thú trong ngày thường hung thần ác sát, giờ khắc này đang ở dưới thân mình nơm nớp lo sợ, nắm chặt đuôi cự thú, không dám nhúc nhích.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm người Khúc sư huynh, Tình sư tỷ đuổi giết hắn cũng đang điên cuồng chạy về hướng di tích, cách hắn cũng không xa.

Rốt cục, tại trước lúc bóng tối nhấn chìm cánh cổng di tích, cự thú cũng nhảy được vào bên trong cánh cửa khổng lồ kia, đồng thời bóng tối như mực cũng nhấn chìm cánh cổng.

Đám người Khúc sư huynh, Tình sư tỷ gào thét vọt tới, tuy nhiên chỉ có Khúc sư huynh, Tình sư tỷ và một người thiếu niên tại trước khi bóng đêm nhấn chìm cánh cổng nhảy được vào trong, hai thiếu niên khác, trong đó có người chậm một bước, chỉ có một cánh tay đưa qua cổng, mặt, ngực, chân, nửa cái bụng cùng một cánh tay của thiếu niên khác nhảy được vào bên trong cổng, còn lại nửa dưới thì bị bóng tối quét trúng.

Khúc sư huynh rơi vào trong cổng, lập tức đưa tay nắm lấy hai vị sư đệ, hắn tóm được tay của một người trong đó, dùng sức kéo một cái, từ trong bóng tối lôi ra một bộ xương trắng toát.

Mà một tay khác của Khúc sư huynh còn chưa kịp nắm lấy tay thiếu niên còn lại đã thấy thiếu niên kia ngã nhào xuống đất.

Khúc sư huynh, Tình sư tỷ sởn cả tóc gáy, chỉ thấy máu thịt phía trước thiếu niên này đều còn mà máu thịt sau lưng thì lại hoàn toàn không có, không biết bị đồ vật gì trong bóng tối ăn sạch!

"Trong bóng tối rốt cuộc là thứ gì? Tại sao có thể có thứ này?" Giọng Tình sư tỷ the thé nói.

Khúc sư huynh lấy lại bình tĩnh, thở hắt một hơi, trầm giọng nói:

"Người chết như đèn tắt, hai vị sư đệ vì trừ ma vệ đạo mà chết, chết có ý nghĩa, chết dũng cảm. Thằng ma nhỏ kia cố ý trước lúc bóng tối đến một khắc mới chạy đến di tích này, nhất định là muốn mượn bóng tối đến hại chết chúng ta!"

Một thiếu niên khác lòng đầy căm phẫn, oán hận nói:

"Hắn cũng ở bên trong khu di tích này, bốn phía đều là bóng tối, hắn không còn chỗ nào có thể trốn! Tìm ra hắn rồi chém thành muôn mảnh, báo thù cho hai vị sư đệ!"

Hắn ở nơi đó!

Tình sư tỷ nhìn thấy Tần Mục từ trên đuôi cự thú nhảy xuống, lập tức the thé nói:

"Thằng ma nhỏ, ngươi hại chết hai vị sư đệ của ta, còn muốn trốn hả?"

Tần Mục nổi cáu:

"Rõ ràng là các ngươi vô duyên vô cớ đuổi giết ta, đuổi mãi không thôi, kết quả đuổi tới lúc trời tối, chính mình hại chết mình, cùng ta có quan hệ gì hả? Đang yên đang lành, ta chọc giận các ngươi hả, các ngươi lại muốn giết ta, ta có tội gì?"

Tình sư tỷ cắn răng nói:

"Thằng ma nhỏ ngươi còn dám nguỵ biện..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!