Chương 7: Linh Thai bích

Ma viên nổi giận, tung người nhảy lên đuổi theo Tần Mục, chạy được vài bước thì không biết làm sao vì thân thể quá nặng, tốc độ kém xa Tần Mục, con Ma viên này tức giận đến cực điểm, lấy tay nhổ lên từng cây đại thụ, vuốt dọc theo thân cây, cành cây lá cây đều bị vuốt sạch trơn, tựa như một cây giáo dài vô cùng to lớn, bị Ma viên vung tay phóng ra!

Nhóc tỳ, chết!

Đòn đánh này vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, tốc độ kinh người, nhưng độ chính xác lại chẳng ra sao, bắn ra cách chỗ Tần Mục hơn mười trượng.

Ma viên càng thêm nổi giận, lại vuốt một cây đại thụ, muốn đánh một đòn nữa, tiếc rằng Tần Mục đã chạy xa khiến nó không ngừng nện vào ngực.

Khúc sư huynh thấp giọng nói:

"Thực lực, tu vi của tên ma nhỏ kia kém xa chúng ta, thương thế của hắn nhất định nặng hơn ta, chạy không xa lắm."

Hắn mạnh mẽ đứng dậy, nhưng lại rên lên một tiếng, ngực của hắn thực sự quá đau, chỉ sợ xương sườn bị Ma viên đập gãy không ít căn, tuy nhiên ngay cả tên ma nhỏ như Tần Mục cũng có thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ đó của Ma viên thì chính mình tất nhiên cũng có thể kiên trì.

Có điều hắn không nghĩ tới chính là, không phải tu vi Tần Mục yếu, tu vi của hắn không yếu chút nào, chỉ là vì nguyên khí không có thuộc tính, không phát huy ra được uy lực mà thôi.

Nếu nói riêng về tu vi thì tuy Tần Mục nhỏ tuổi, nhưng tu vi không yếu hơn bất cứ ai trong bọn họ, bao gồm Khúc sư huynh!

Năm người vòng qua lãnh địa của Ma viên, lần thứ hai tìm được dấu vết của Tần Mục, đúng như Khúc sư huynh đã nói, Tần Mục bị Ma viên gây thương tích, thương thế cũng là rất nặng, sau khi chạy ra khỏi lãnh địa của Ma viên thì hắn không thể không chậm lại, tạo cơ hội cho bọn họ đuổi kịp Tần Mục.

Nhưng khi bọn họ tiếp tục đuổi theo thì lại phát hiện tốc độ của Tần Mục đang không ngừng tăng lên, tựa hồ thương thế của hắn cũng đang nhanh chóng hồi phục.

"Con ma nhỏ này nhất định có thuốc trị thương tốt!"

Trong lòng năm người hơi trầm xuống, Khúc sư huynh cũng đã uống vào thuốc trị thương của chính sư môn, thế nhưng hiệu quả lại không tốt bằng thuốc trị thương của Tần Mục, xem mức độ tăng tốc của Tần Mục thì thương thế của hắn khẳng định đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được!

Loại thuốc trị thương này khiến cho năm người đều thấy mà thèm.

"Thuốc trị thương của bản môn cũng không phải loại tốt nhất, nếu có thể đạt được phương thuốc trị thương thượng thừa từ tay tên ma nhỏ này thì mấy vị sư phụ nhất định sẽ vui mừng, thưởng lớn cho chúng ta!"

Giờ phút này, Tần Mục lại không phải dùng thuốc trị thương như bọn họ đoán, mà là vừa chạy trốn vừa hô hấp thổ nạp, vận chuyển cái gọi là Bá thể Tam Đan công mà trưởng thôn đã dạy, kỳ thực cũng chính là Đạo Dẫn công bình thường nhất, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Lần này, trong lúc vừa chạy trối chết vừa thúc giục Bá thể Tam Đan công thì Tần Mục lập tức có phát hiện mới, trong khi chạy nguyên khí của hắn càng thêm hoạt bát, tốc độ vận chuyển càng nhanh hơn!

Thế nhưng điều này lại không giống như trưởng thôn đã dạy, khi trưởng thôn dạy cho hắn Bá thể Tam Đan công thì yêu cầu hắn phải tĩnh tọa (ngồi xếp bằng ngay ngắn), điều chỉnh hô hấp, từ từ thổ nạp, ôn dưỡng, vận chuyển nguyên khí, dùng nguyên khí tẩm bổ thân thể.

Tần Mục tu luyện chừng mười năm, đều y theo biện pháp trưởng thôn đã dạy để tu luyện Bá thể Tam Đan công, mãi đến tận lúc này mới phát hiện vừa chạy vừa tu luyện Bá thể Tam Đan công thì hiệu quả có thể càng tốt hơn.

Lúc chạy hết tốc lực thì tốc độ vận chuyển của Bá thể Tam Đan công càng nhanh, tốc độ ôn dưỡng nguyên khí cũng càng nhanh hơn, tốc độ tẩm bổ thân thể cũng tăng lên rất nhiều!

Không chỉ có vậy, từng luồng nguyên khí gột rửa ngũ tạng lục phủ của mình, giội rửa toàn thân, thậm chí trong lúc đó còn gột rửa cả màng gân dọc theo xương cốt và bắp thịt, từng lần từng lần một.

Hắn bị bàn tay của Ma viên quất cho nội tạng và xương cốt đều bị thương, song dưới sự gột rửa của nguyên khí thì vết thương trên nội tạng và xương cốt đều đang không ngừng phục hồi như cũ.

Đám người Khúc sư huynh cho rằng hắn dựa vào chính là thuốc trị thương thượng thừa, lại không nghĩ rằng hắn dựa vào chính là Bá thể Tam Đan công cùi bắp kia.

Dần dần, Tần Mục phát hiện trong thân thể mình có một chỗ màng gân giữa xương cốt và da dẻ mà nguyên khí không cách nào đến được, nơi này chính là mi tâm.

Giữa hai lông mày, nơi chỉ rộng khoảng một lóng tay.

Vị trí này, nguyên khí không cách nào đi đến, nguyên khí của hắn có thể giội rửa dưới da đầu, làm cho đầu càng thêm cứng cỏi, thế nhưng mỗi khi nguyên khí đi tới mi tâm liền bị lực cản cực lớn, phảng phất có một bức tường vô hình nằm ở nơi đó, ngăn cản đường đi của nguyên khí.

Mà khi hắn khống chế nguyên khí tấn công bức tường vô hình kia thì có chuyện kỳ lạ xảy ra, hắn nghe được một âm thanh thần bí.

Âm thanh này phảng phất như truyền từ chín tầng trời tới, vừa cao vừa xa, âm thanh cao thấp nhấp nhô, du dương mà thần thánh, như thần linh ở trên cao đang truyền ý chỉ.

Mà mỗi khi âm thanh này vang lên thì nguyên khí của hắn liền không bị khống chế, như thủy triều lui xuống, đi vòng qua mi tâm.

"Cái này chẳng lẽ chính là Linh Thai bích?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!