Thôn dân của Trương trang trại vây tới trước, một người vội vàng nói:
"Có một phu canh mới chết!"
Ông lão kia suy tư chốc lát, nói:
"Thi thể phu canh đã chôn cất chưa? Chắc chắn hắn là yêu ma, có thể thi thể sẽ có biến hóa khác."
Thôn dân của Trương trang trại sợ hết hồn, vội vã dẫn hai người đi tới trước ngôi mộ của phu canh, nói:
"Mới chôn ngày hôm qua, hai vị đại sư..."
Ông lão kia chỉ tay một cái, mộ đất tách ra hai bên, một cái quan tài da mỏng trong hố đất từ từ bay lên, trôi nổi trước mặt mọi người.
Độp độp độp --
Từng cây đinh trên quan tài tự động rơi ra, nắp quan tài xốc lên, quan tài rơi xuống đất, thi thể của phu canh lại vẫn còn lơ lửng trên không trung, khuôn mặt bị lá cờ trắng bao phủ.
Một già một trẻ này lấy lá cờ trắng kiểm tra một hồi rồi liếc mắt nhìn nhau, yên lặng gật đầu. Lão giả lẩm bẩm, chỉ tay một cái, thi thể của phu canh lập tức bốc cháy, chốc lát liền hóa thành tro tàn.
Rất nhiều thôn dân vội vã bái tạ, dâng lên vàng bạc làm thù lao. Thiếu niên kia vội vã xua tay, lão giả nói:
"Vô công bất thụ lộc, có công tất được lộc, thu đi."
Lúc này thiếu niên mới thu thù lao.
Lão giả hỏi:
"Thiếu niên chém chết đại xà ở nơi nào? Bên cạnh có những ai thế?"
"Là người Tàn Lão thôn, bên cạnh có người mù và Tư bà bà. Men theo sông đi lên, cách nơi này hơn bốn mươi dặm."
Lão giả cảm ơn, một già một trẻ đi ra Trương trang trại, men theo bờ sông mà lên.
Đi được mấy dặm đường, ông lão kia thở dài, nói: "Người chết như đèn tắt, ngọn đèn của Mạc đường chủ đã tắt. Phu canh kia chính là Mạc đường chủ của Thánh giáo ta, Tự Tại Tiên Thiên công của hắn đi nhầm đường rẽ, dùng trẻ mới sinh tu luyện, tuy là chết vẫn chưa hết tội, nhưng dù sao cũng là đường chủ của Thánh giáo ta.
Người giết hắn nghi là Thương Thần, đã đóng đinh hồn phách và thân thể hắn. Trên lá cờ trắng có vết kiếm, trước khi Mạc đường chủ gặp phải Thương Thần thì đã gặp nàng, giáo chủ phu nhân.
"Thiếu niên yên lặng nghe. Lão giả nói:"Giáo chủ phu nhân vẫn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đang ẩn trốn, cao thủ Thánh giáo ta tiến vào Đại Khư tìm kiếm tung tích của nàng, đến nay vẫn không có thu hoạch, không hề nghĩ rằng Mạc đường chủ lại gặp nàng ở đây.
Tổ sư, lần này không uổng công khổ cực của chúng ta.
"Thiếu niên kia mở miệng, âm thanh cực kỳ già nua, mạnh mẽ vang vọng:"Sau khi giáo chủ phu nhân giết giáo chủ, đánh cắp thánh điển Đại Dục Thiên Ma kinh của giáo ta.
Nàng vừa đi là bốn mươi năm, đáng thương chúng ta cũng tìm nàng bốn mươi năm, rốt cục tìm được.
"Sáng sớm, trong Tàn Lão thôn, sau khi điểm tâm xong thì dược sư chuyển trưởng thôn ra cổng, dựng lên một cái bếp lò nhỏ, đun nước, rót một bình trà, sau đó liền nghe thấy trong thôn truyền đến tiếng kêu của Kê Bà Long."Gà đẻ trứng rồi, Mục nhi, đến chuồng gà lấy trứng."
Tư bà bà giục Tần Mục đi lấy trứng gà, Tần Mục vừa chui vào chuồng gà liền bị con Kê Bà Long kia đánh cho chật vật chạy loạn, mổ cho đầu, mặt hắn đầy máu.
Con Kê Bà Long này cực kỳ hung ác, há mồm phun ra một luồng lửa như con rắn dài hơn trượng, lông gà cũng sắc bén như kiếm, móng vuốt có thể vê khối thép thành bùn, Tần Mục chiến đấu cùng con gà mái này, phát hiện không phải là đối thủ vội vàng bỏ chạy.
"Mục nhi, ngay cả sức trói gà mà con cũng không có sao?" Đồ tể nhìn Tần Mục đang bị Kê Bà Long rượt chạy khắp thôn, ha ha cười nói.
Tư bà bà nhân cơ hội lượm trứng gà, con Kê Bà Long kia đuổi không kịp Tần Mục, vênh vang đắc ý trở về chuồng của mình, phát hiện trứng đã mất, lại giận dữ, lần thứ hai truy kích thiếu niên, đuổi đánh tới cùng.
Một phen náo nhiệt qua đi, Tần Mục phấn chấn tinh thần, quét bay tinh thần uể oải vì bị Kê Bà Long đánh bại, mang dao mổ lợn và kiếm nang lên lưng, lại mang thêm một cái chuỳ sắt lớn trước ngực rồi nhét vào ngực mấy viên Cố Nguyên Đan, nhấc theo thiền trượng Khích Khí La, tràn đầy phấn khởi ra thôn.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn ra ngoài săn thú một mình, Tần Mục đã sớm ước mơ ngày đó, chỉ là bị Kê Bà Long đả kích một hồi dù sao cũng hơi mất hứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!